Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 896

Ban nãy trên đường đi, cụ Khương và mấy người trong ban lãnh đạo đã bàn bạc sơ với nhau. Trước mắt thì nhà họ Khương không thể nào cứng đối cứng với nhà họ Tiêu được.

Nếu người nhà họ Tiêu đến, bọn họ mà chống cự lại, chắc chắn sẽ bị trả thù dữ dội hơn nữa, thậm chí có thể bị nhà họ Tiêu thẳng tay tiêu diệt luôn.

Cái viễn cảnh ấy là điều nhà họ Khương không muốn thấy, cho nên sau khi bàn bạc đã quyết định thỏa hiệp với nhà họ Tiêu, xin lỗi bọn họ rồi tiến hành bồi thường thích đáng, để khiến bọn họ nguôi ngoai phần nào ngoài mặt.

Tuy hiện tại, nhà họ Khương đã tổn thất cực kỳ nặng nề, nhưng nhà họ Tiêu cũng chẳng kém. Nếu bọn họ muốn bứng cả gốc rễ nhà họ Khương thì nhất định sẽ hại người hại mình. Mà khi đó, những quý tộc hay thậm chí thế gia còn lại đương nhiên sẽ ra tay với nhà họ Tiêu.

Vì thế, người nhà họ Khương tin rằng, chỉ cần không làm nhà họ Tiêu phật ý thì bọn họ sẽ không dốc hết vốn liếng để tiêu diệt nhà bọn họ.

Chỉ cần bồi thường khiến nhà họ Tiêu hài lòng, nhà họ Khương sẽ có thể vượt qua khủng hoảng lần này, đợi sau này phát triển lại rồi kiếm cơ hội ra tay tiếp với họ.

Cứ tạm thỏa hiệp chịu thua vì một tương lai tốt đẹp hơn đi đã.

Lúc này, Tiêu Nhã nhìn gương mặt cười niềm nở của cụ Khương cũng đoán được cụ ta nghĩ gì. Tuy cô ấy còn trẻ, nhưng đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, am hiểu những quy tắc ngầm trong đó, nên đương nhiên cũng hiểu được đây mới là lựa chọn tốt nhất cho nhà họ Tiêu.

Mặc dù, nhà họ Khương đã mất rất nhiều cao thủ, nhưng bên nhà họ Tiêu cũng chẳng kém. Tuy có Lâm Hàn giúp đỡ, có thể tiêu diệt nhà họ Khương thì cũng sẽ mất nhiều hơn được. Có lấy được sản nghiệp của nhà họ Khương thì kế tiếp cũng chẳng giữ nổi.

Cùng với việc hai bên cứng đối cứng với nhau, chẳng bằng cả hai cùng ngồi xuống đàm phán, không đụng dao đụng súng lấy được một khoản bồi thường và sản nghiệp lớn coi như là lời xin lỗi của nhà họ Khương, để nhà họ Khương thở dốc, cũng khiến nhà họ Tiêu hồi máu lại.

Bởi vậy, khi đối mặt với gương mặt cười niềm nở của cụ Khương, Tiêu Nhã cũng cười nói: “Cụ Khương, lâu quá không gặp, chắc ông không ngờ hôm nay chúng ta sẽ gặp nhau bằng cách này đi? Đây là Lâm Hàn, bạn tôi, giờ chúng ta đi vào bàn chuyện bồi thường nhé?”

“Cậu Lâm, ngưỡng mộ đã lâu, đương nhiên rồi, nhà họ Khương tôi đợi nãy giờ rồi đấy, mời mọi người vào nhà, chúng ta sẽ cùng bàn bạc cụ thể công việc bồi thường nhé?”, cụ Khương liếc Lâm Hàn một cái, trong lòng hận cậu ta muốn chết. Dù sao, nếu không phải cậu ta đột nhiên xuất hiện thì e rằng kế hoạch của họ đã thành công rồi. Nhưng mặt ngoài, cụ Khương lại không dám lộ ra vẻ bực tức.

“Cụ Khương hử? Khương Thư Nhai đâu, tôi muốn gặp anh ta, tôi đã hẹn với anh ta từ trước rồi”, Lâm Hàn lại đột nhiên nói.

Cụ Khương nghe vậy chợt cảm thấy khó hiểu, tên Lâm Hàn này rốt cuộc là ai, còn quen với Khương Thư Nhai nữa ư?

Nhưng cụ Khương cũng sẽ không thật sự cho rằng Lâm Hàn và Khương Thư Nhai có quan hệ thân thiết với nhau như lời cậu ta. Nếu là bạn bè thì Lâm Hàn đã không đứng về phía nhà họ Tiêu để đối phó với nhà họ Khương rồi.

“Giờ Khương Thư Nhai không có ở nhà, còn đang ở bên ngoài, chắc là lát nữa sẽ về. Cậu Lâm à, hay là vào nhà uống tách trà, chốc nữa tôi sẽ để cậu nhìn thấy nó nhé”, cụ Khương nói.

Lâm Hàn gật đầu, nói: “Khỏi, tôi đứng đây chờ được rồi”.

Lâm Hàn nói xong bèn nhìn Tiêu Nhã nói: “Cô dẫn người vào trước đi, tôi đứng đây chờ một lát. Tôi đã hẹn với Khương Thư Nhai kia hôm nay sẽ gặp nhau ở đây rồi”.

Tiêu Nhã nghe thế, có chút không hiểu quan hệ giữa anh và Khương Thư Nhai. Nhưng bởi vì cô ấy rất tin tưởng vào Lâm Hàn nên không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Sau đó, Tiêu Nhã bèn dẫn theo một đám cao thủ đi vào trong nhà chính của họ Khương.

Còn Ngô Xuyên và Tiểu Đông thì đứng bên ngoài nhà chính chờ Khương Thư Nhai cùng Lâm Hàn.

Tức thì, bên ngoài nhà chính nhà họ Khương chỉ còn lại ba người Lâm Hàn và hai gã bảo vệ.

Hai gã bảo vệ đều sợ hãi nhìn anh, đứng thẳng tắp không dám phát ra một tiếng động nào.

Tuy là bảo vệ gác cổng nhà họ Khương, nhưng bọn họ cũng nghe nói về chuyện liên minh đối phó nhà họ Tiêu, ban đầu đang suôn sẻ, nhưng chỉ trong một đêm tình hình lại xoay chuyển, chính là vì bên nhà họ Tiêu có một người tên Lâm Hàn dẫn theo một đám cao thủ ra tay giúp đỡ. Không thì e rằng giờ bọn họ đã tới cửa cầu xin khoan dung chứ chẳng phải là tới đòi bồi thường.

Hai gã bảo vệ cũng hiểu, lần này nhà họ Khương bồi thường chủ yếu là phải khiến Lâm Hàn kia hài lòng, dù sao nhà họ Tiêu cũng không còn lại bao nhiêu cao thủ, còn tổn thất lớn như vậy, cũng khó mà đe dọa được nhà họ Khương.

Ngay lúc này, một chiếc xe đang chạy vào nhà chính nhà họ Khương, tính lái vào cổng, nhưng vì ba người Lâm hàn đứng chắn ngay cổng nên nó đành phải ngừng lại.

Bên trong xe, chính là Khương Thư Nhai và Khương Hồng đang lật đật chạy về nhà họ Khương.

“Cậu chủ, phía trước có ba người đang chặn ở trước cổng nhà chính họ Khương ta, chẳng lẽ là người bên nhà họ Tiêu đến sao?”

Khương Hồng thắng xe lại nói, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK