Chương 1311
“Tôi nhớ chuyện này, lẽ nào anh đã tra được gì thêm sao? Chuyện này có liên quan gì đến Khổng Tử Dục? Lẽ nào…”, Tiêu Nhã nói đến đây thì nghĩ tới một khả năng, sau đó lại lắc đầu bảo: “Không thể nào, Khổng Tử Dục là một tên ngốc, hẳn sẽ không gây ra được chuyện này, huống hồ sau vụ tai nạn xe lần đó, sản nghiệp nhà họ Khổng đã không còn liên quan gì đến anh ta nữa. Khổng Tử Dục không có quyền lợi, không có được số tiền lớn như vậy để thuê sát thủ cấp Hắc Kim”.
Lúc này Lâm Hàn lại mỉm cười: “Đúng là như vậy đấy. Sau này tôi đã hỏi nữ sát thủ đó xem người thuê cô ta là ai, mặc dù vẫn chưa cực kỳ chắc chắn, nhưng về cơ bản tôi có thể khẳng định người bỏ số tiền giá trên trời để thuê cô ta chính là Khổng Tử Dục – cậu chủ lớn của nhà họ Khổng!”
Tiêu Nhã nghe vậy thì sững sờ, cảm thấy chuyện này nằm ngoài suy đoán của mình. Cô không thể ngờ người bỏ số tiền lớn để thuê sát thủ cấp Hắc Kim hàng đầu ám sát Khổng Tử Diệp lại là Khổng Tử Dục.
“Nhưng…”
Tiêu Nhã cảm thấy hơi khó hiểu, có chút không thể tưởng tượng được, nhưng sau đó cũng nghĩ tới một khả năng rồi ngạc nhiên nhiên Lâm Hàn, lẩm bẩm: “Ý anh là Khổng Tử Dục không phải kẻ đầu óc có vấn đề, chỉ là anh ta giả vờ thôi?”
“Đúng thế”, Lâm Hàn mỉm cười gật đầu: “Tôi có thể chắc chắn Khổng Tử Dục là người thuê, còn anh ta lấy đâu ra nhiều tiền để thuê và mục đích của anh ta là gì thì tôi không biết”.
Tiêu Nhã cau mày, theo bản năng không tin chuyện này lắm, nhưng mặt khác cô cũng hiểu tính cách và năng lực của Lâm Hàn. Anh đã nói như vậy rồi thì độ chính xác của chuyện này cũng gần như là 100%.
Nói cách khác, rất có thể thật sự Khổng Tử Dục đã bỏ ra cái giá cao ngất trời để thuê sát thủ cấp Hắc Kim về ám sát Khổng Tử Diệp, mà thực ra Khổng Tử Dục không hề ngốc, anh ta chỉ giả vờ mà thôi.
Lúc này Lâm Hàn lại nói tiếp: “Hôm nay khi tôi từ khách sạn Song Mộc tới đây, trên đường bị Khổng Tử Dục chặn lại, chuyện xảy ra sau đó chắc cô cũng nghe nói rồi”.
Tiêu Nhã gật đầu, chuyện này khi ấy cô cũng nghe nói nhưng không quan tâm lắm, chỉ cho rằng lần này lại là người nhà họ Khổng không chú ý, không trông chừng kỹ Khổng Tử Dục để anh ta chuồn ra ngoài, chuyện như này trước đây cũng thường xảy ra.
Nhưng vừa nãy khi biết những chuyện liên quan đến Khổng Tử Dục này từ Lâm Hàn, mặc dù chưa được xác nhận nhưng anh đã nói thì về cơ bản cũng đã được xác định.
“Chuyện này tôi cũng nghe nói rồi nhưng không suy nghĩ nhiều, dù sao trước đó cũng có rất nhiều lần người nhà họ Khổng không trông chừng chặt Khổng Tử Dục để anh ta chuồn ra ngoài. Mỗi lần anh ta chuồn ra ngoài, về cơ bản đều đến khiêu khích những kẻ địch mạnh của nhà họ Khổng, nhưng nhà họ Khổng vẫn luôn chú ý phương điện này, nhà họ luôn giữ thái độ trung lập trong bốn quý tộc lớn, không kết thêm kẻ địch, thi thoảng có thì cũng chỉ là thế lực nhỏ, không dám đắc tội nhà họ Khổng, vậy nên bị Khổng Tử Dục khiêu khích thì cũng cố chịu đựng, sau đó liên hệ với người nhà họ Khổng tới đưa anh ta đi”, Tiêu Nhã nói.
Lâm Hàn khẽ cau mày, anh lại phát hiện ra sự kỳ lạ trong này.
“Cô nói mỗi lần Khổng Tử Dục trốn ra ngoài đều đi khiêu khích kẻ địch mạnh của nhà họ Khổng? Sao cô chắc chắn mỗi lần anh ta ra ngoài đều tìm kẻ địch mạnh?”, Lâm Hàn vội hỏi.
Tiêu Nhã gần như không cần nghĩ đã trả lời một cách chắc chắn: “Chuyện này rất rõ ràng, vì mỗi lần khi nhà họ Khổng kết thêm kẻ địch mới, Khổng Tử Dục đều sẽ nghĩ cách chạy trốn, sau đó đi khiêu khích những thế lực này, còn nếu là kẻ địch nhỏ yếu thì anh ta sẽ không đi, lần nào cũng thế. Nhưng bản thân nhà họ Khổng vốn đã thận trọng, vậy nên những kẻ địch ấy đừng nói là quý tộc, cho dù là thế gia lớn một chút cũng không có, tất cả đều chỉ là thế gia nhỏ mà thôi, vậy nên kết quả lần nào cũng là các thế gia nhỏ đó nhịn Khổng Tử Dục, sau đó gọi nhà họ Khổng tới đưa anh ta về”.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, điều này càng thêm chắc chắn Khổng Tử Dục không phải kẻ đầu óc có vấn đề, mà là anh ta vẫn luôn giả ngốc, nếu không sẽ không thể cố tình như vậy được.
Bây giờ nghĩ lại chuyện này rõ ràng là có vấn đề, nếu không Khổng Tử Dục sẽ không làm vậy, rõ ràng là anh ta cố ý, chỉ là trước đây mọi người không chú ý đến chuyện của anh ta nên cũng không nghĩ nhiều.
Lâm Hàn suy nghĩ kỹ càng xem Khổng Tử Dục làm những chuyện này là vì sao, dường như anh đã nghĩ tới điều gì đó, nhưng còn thiếu một chút nữa thôi nên vẫn chưa ra.
Mà Tiêu Nhã ở bên cạnh lúc này cũng phát hiện ra điều kỳ lạ, Khổng Tử Dục làm như vậy bây giờ xem ra hoàn toàn là cố ý, có mục đích riêng không thể để người khác biết của anh ta.
Lâm Hàn và Tiêu Nhã cùng nhìn nhau, ai cũng không hiểu rốt cuộc Khổng Tử Dục làm thế vì mục đích gì.
“Hôm nay Khổng Tử Dục đến ngăn cản tôi cũng có hơi kỳ lạ, khi đó…”
Sau đó Lâm Hàn kể lại đầu đuôi chuyện gặp được Khổng Tử Dục hôm nay nói cho Tiêu Nhã, kể cả ánh mắt kỳ lạ của Khổng Tử Dục.
“Thế thì xem ra Khổng Tử Dục đang muốn tìm anh thương lượng chuyện gì đó, nhưng tạm thời vẫn chưa có cơ hội”, Tiêu Nhã nghe xong dường như đã nghĩ tới chuyện gì, nói.
Lâm Hàn cũng khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác đó, hơn nữa từ những lời cô nói lần trước thì chắc hẳn Khổng Tử Dục đã ẩn náu rất lâu, thậm chí trong tai nạn giao thông lần đó anh ta cũng không hề hấn gì, tất cả chỉ là ngụy trang, bây giờ anh ta sẵn sàng tới và để lộ chuyện đó với tôi thì có thể nói là anh ta khá là tin tưởng tôi, muốn hợp tác với tôi làm vài chuyện”.
Tiêu Nhã gật đầu, cô ấy đồng ý với cách nói của Lâm Hàn, Khổng Tử Dục để lộ một chuyện quan trọng với anh như thế thì chắc hẳn là cố tình vì mục đích nào đó.