Chương 433
“Ha ha, đôi bên cùng có lợi thôi”, ánh mắt người đàn ông mặc áo khoác lập lòe:
“Yên tâm, tôi nhớ mà, đợi đến khi tôi ngồi vào vị trí của Trần Vô Cực, tôi sẽ chuyển quyền quản lý Vùng Xám thành phố Đông Hải cho ông Hoàng, dù sao, đây cũng là thứ của nhà họ Hoàng”, người đàn ông đô con vội nói.
“Còn Hoàng Báo kia, ông ta chảy dòng máu của nhà họ Hoàng, lại vì một thằng nhãi tên là Lâm Hàn mà ngồi tù, còn bị phán tử hình. Lâm Hàn dám ra tay với người nhà họ Hoàng, thì tuyệt đối không thể bỏ qua cho cậu ta!”, trên người gã mặc áo khoác toát ra sát khí lạnh băng:
“Hai là vì giết chết Lâm Hàn, chờ đến khi buổi lễ kế nhiệm kết thúc, ông phải giúp tôi giải quyết chuyện này, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh của cậu ta cho ông”.
“Vâng! Ông Hoàng!”
…
Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông đeo kính râm, Lâm Hàn và mọi người đi vào một gian tứ hợp viện.
Ở lan can tầng ba của mỗi tòa nhà đều có một loạt vệ sĩ đeo kính đen đứng, mặt mày nghiêm nghị cảnh giác nhìn xuống dưới, phòng ngừa phát sinh biến cố.
Bọn họ đều là người của Tôn Hàn Các, phụ trách giữ gìn trật tự đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Quanh võ đài, mỗi bên sắp 20 chiếc ghế được trạm trổ hình rồng hổ, trông hết sức trang nghiêm.
Mà lúc này, những chiếc ghế ấy đã ngồi đầy người.
“Vâng vâng vâng!”
“Biết mà! Chúng tôi sẽ không đến gần đâu!”
Lâm Hàn liếc nhìn những chiếc ghế xung quanh võ đài, người ngồi trên đó ai ai cũng tràn đầy khí thế.
Người thì ánh mắt rét lạnh, cả người tỏa ra nhàn nhạt sát khí.
Người lại đeo dây chuyền vàng, trông như nhà giàu mới nổi.
Người mặt mày tươi cười, khiến người khác cảm thấy hòa nhã dễ gần, nhưng trong mắt lâu lâu lại lóe lên vẻ hung ác…
80% phòng tiếp khách tiếp đãi bọn họ lúc nãy là phòng số 2.
Trên võ đài đặt chín chiếc ghế, lúc này cũng ngồi đầy người.
Tay trái ông ta cầm hai cục bi sắt, không ngừng vân vê, phát ra tiếng keng keng.
Đó chính là ông trùm xã hội đen hiện giờ, Trần Vô Cực!
“Đó chính là Trần Vô Cực kìa!”
Hà Lộ nhìn thấy Trần Vô Cực, hai mắt liền sáng lấp lánh:
Cô ta nín thở, ngước nhìn Trần Vô Cực, cách hơn 10m cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ bị ông ta nghe thấy.
“Khí thế và ánh mắt kia chỉ có người đã từng trải qua nhiều trận chém giết mưa máu mới có được”, Trần Nam cũng cảm thán, vẻ mặt tràn ngập kính sợ:
“Đương nhiên rồi, anh Cực có thể ngồi lên vị trí như bây giờ hoàn toàn là dựa vào hai bàn tay của mình xông pha ra. Cả quãng đường ấy, chỉ hơi sơ suất một chút thôi sẽ bị mất mạng như chơi!”, Thạch Tông nhìn Trần Vô Cực bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái:
“Cho nên, anh ấy mới có khí thế như giờ, tôi vẫn luôn xem anh Cực là thần tượng của mình”.
Ánh mắt Thạch Tông chợt nhìn sang Lâm Hàn, chế giễu nói: “Trần Nam, tên này nói mình có địa vị cao trong Vùng Xám! Mày nói xem anh Cực biết cậu ta không?”
“Đúng thế! Lời nói ban nãy của cậu ta chi để lòe mọi người thôi!”
Những người xung quanh lập tức chế giễu Lâm Hàn.
“Cậu em Lâm Hàn có chút ngông của tuổi trẻ nên nói vậy thì bình thường thôi, khi mày còn trẻ không nổ à? Nếu mày còn chế giễu Lâm Hàn nữa, đừng hỏi sao tao trở mặt với mày!”
Chẳng phải gã ta sợ Trần Nam, nhưng giờ là lễ kế nhiệm, nên Thạch Tông cũng không dám gây chuyện.
“Người kia chắc là Ngô Xuyên hả!”
Thanh niên để tóc húi cua, ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, cả người toát lên vẻ uy nghiêm, quả thật là Ngô Xuyên.
Trải qua khoảng thời gian rèn luyện trong Vùng Xám, khí chất cả người Ngô Xuyên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, không còn là thanh niên thích bài bạc thuộc tầng lớp dưới dưới đáy của khu Bành Hộ nữa. Anh ta của hiện tại đã thấp thoáng vóc dáng của một ông trùm xã hội đen rồi.
Trần Nam gật đầu: “Anh ta chính là Ngô Xuyên, người này còn rất trẻ nhưng lại được Trần Vô Cực coi trọng. Và mới nổi lên trong Vùng Xám vài tháng thôi. Trước kia, Ngô Xuyên cũng chỉ là loại dân đen của khu Bành Hộ”.
“Mới có vài tháng thôi á!”
“Tốc độ vùng lên đáng sợ quá rồi đó! Một người bình thường muốn leo lên vị trí hiện giờ như anh ta, có lẽ phải mất ba bốn mươi năm chứ đùa!”