Chương 171: Mãi mãi biến mất!
Mỗi một viên đạn đều bắn về phía Lâm Hàn.
Sắc mặt Lâm Hàn thay đổi hẳn, anh vừa bước ra cửa đã cảm thấy có gì đó là lạ.
Với tính cách bá đạo của Hàn Tiếu, chỉ lấy Californium xong liền đi thì quá là bất thường.
Bây giờ, hiển nhiên mục tiêu của ông ta không chỉ là Californium mà còn có cả Lâm Hàn. Hàn Tiếu đã sớm mai phục để tiếp đón anh rồi.
Đoàng, đoàng, đoàng!
Viên đạn xé rách không khí!
Mười người đồng loạt nổ súng, căn bản không thể nào né được.
Thế nhưng, cơ thể Lâm Hàn vẫn phản xạ theo bản năng, cơ bắp cả người anh căng như dây đàn, liên tục di chuyển né tránh!
Vèo, vèo, vèo!
Trong không khí phảng phất có những bóng chồng xuất hiện.
Nhưng mà, vẫn vô dụng!
Mười người cùng nổ súng, làn đạn quá dày đặc, dù thân thủ có nhanh thì nhiều nhất cũng chỉ né được các vị trí quan trọng không chết mà thôi!
Có điều, chắc chắn sẽ bị thương.
Phụt!
Phụt!
Hai tiếng trầm đục vang lên, trên chân trái và cánh tay phải của Lâm Hàn bắn ra máu!
Cơ bắp ở chân trái bị viên đạn xé rách, dây thần kinh bên trong cũng bị cắt đứt.
Máu tươi chảy ồ ồ, một cảm giác đau thấu tim chợt ập tới.
Cánh tay phải cũng bị bắn trúng, máu chảy giàn giụa.
Trên trán Lâm Hàn toát ra mồ hôi lạnh, đau quá!
Nhưng anh không hét lên.
Có điều, anh phát hiện chân trái mình đã mất cảm giác.
Bịch!
Cuối cùng, Lâm Hàn cũng không kiên trì nổi nữa, anh ngã khụy xuống đất.
Thấy Lâm Hàn không còn khả năng hành động, mười gã đàn ông kia lập tức bước tới nắm lấy hai vai và tay anh, ghìm anh lại.
Hàn Tiếu đi đến trước mặt Lâm Hàn, giơ chân lên đá mạnh vào bụng anh.
Tim gan phèo phổi anh như bị đảo lộn!
Phụt!
Lâm Hàn bị đá phun ra một ngụm máu tươi.
“Chẳng phải mày giỏi võ lắm hay sao? Ông Ngô còn bị mày đánh bị thương nữa mà, nhưng dù mày giỏi đến mấy, lẽ nào có thể so được với súng à!”
Hàn Tiếu lạnh lùng nói rồi giơ tay tát một phát lên mặt Lâm Hàn.
Má anh lập tức nóng rát đau đớn, khóe miệng cũng chảy máu.
“Nhóc ăn mày, kết hôn rồi mà dám cua con gái tao à? Cái này thì cũng thôi, lại còn muốn ly hôn cưới nó, quả thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Hàn Tiếu nhìn chằm chằm Lâm Hàn bằng ánh mắt rét lạnh: “Còn có viên Californium kia, đâu ra cái lý đồ của nhà họ Hàn tao mà để mày cầm về được? Ngây thơ quá con ạ, rồi bảo gì mà sẽ khiến nhà tao lập tức biến mất, ha ha ha ha! Mày nổ quá không sợ nổ tung trời hả!”
“Chồng!”
Dương Lệ đang ở bên trong đại sảnh nghe thấy tiếng động bèn chạy ra, thấy cảnh tượng trước mắt thì mặt mày cô trắng bệch, nước mắt chực trào ra.
“Chồng ơi! Anh làm sao vậy!”
Cô quát to một tiếng, rồi chạy về phía Lâm Hàn.
Hàn Tiếu dùng mắt ra hiệu, ngay lập tức có hai gã đàn ông bước tới ngăn Dương Lệ lại.
“Chồng ơi!”
Dương Lệ hét lên, muốn xông tới bên cạnh Lâm Hàn, nhưng sức của cô thật sự là quá nhỏ, hoàn toàn không có tác dụng gì.
“Đưa thằng ăn mày này về, tao muốn tra tấn nó một trận ra trò!”, Hàn Tiếu lạnh lùng nói.
Bốn gã đàn ông nâng Lâm Hàn ném lên xe.
Lúc này, trên đùi và cánh tay anh đều bị viên đạn bắn trúng, máu tươi không ngừng chảy ra. Lâm Hàn cảm thấy sức lực của mình đang trôi đi từng chút một, nên chẳng còn khả năng phản kháng.
“Chồng ơi!”
“Chồng ơi!”
Dương Lệ hét khàn cả cổ, nhưng lại chẳng làm được gì, chỉ đành trơ mắt nhìn Hàn Tiếu mang Lâm Hàn rời khỏi.
“Chồng ơi… Chồng ơi…”
Dương Lệ ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng bật khóc, đau đớn như ruột gan đứt từng khúc.
Ào!
Có dòng nước lạnh băng tạt lên mặt Lâm Hàn.
Anh dần dần tỉnh lại, quan sát xung quanh.
Bản thân đang ở trong một căn phòng tối nhỏ, ánh đèn lay lắt, hai tay hai chân đều bị xích sắt khóa lại.
Vết thương ở chân và cánh tay đã ngừng chảy máu, nhưng vẫn đau đớn co giật từng cơn.
“Ông chủ, người tỉnh rồi!”
Một gã đàn ông ném thùng nước đi, cung kính nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Ông ta có khuôn mặt chữ điền, cặp mắt thâm thúy, cả người tản ra khí thế đầy uy nghiêm.
Đó đúng là Hàn Tiếu!
“Nhóc con, giờ chỗ mày đang ở là nhà tù dưới lòng đất của trụ sở chính nhà họ Hàn. Vào thời kì kháng chiến ở thế kỉ trước, nơi này là chỗ bố tao dùng để xử tử giặc Oa!”
Hàn Tiếu nói, có chút bất ngờ nhìn Lâm Hàn: “Tao không ngờ mày lại có sức mạnh tinh thần kiên cường như vậy. Bị hai viên đạn bắn trúng mà không thèm rên một tiếng, khâm phục!”
“Ông bắt tôi tới đây là để nói mấy câu nhảm nhí đó à?”
Ánh mắt Lâm Hàn lạnh như băng.
“Nhóc con, giờ mày đang là tù nhân, chú ý thái độ nói chuyện của mình đi!”
Hàn Tiếu nhướng mày, cầm lấy cây roi da bên cạnh, quất mạnh lên mặt anh.
Chát!
Trên cây roi có những chiếc răng cưa sắc bén, má trái Lâm Hàn lập tức trầy da tróc thịt, máu chảy đầm đìa, nóng rát đau nhức.
Nhưng ánh mắt Lâm Hàn vẫn lạnh như băng:
“Đối với tôi, nhà họ Hàn chỉ là hạt cát. Tôi nói chuyện với ông đã là phúc mười mấy đời nhà ông, vậy mà ông lại bảo tôi chú ý cái thái độ của mình, ha ha!”
“Nhóc con, mày ngông cuồng đấy!”
Hàn Tiếu tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, không ngờ đến giờ mà Lâm Hàn vẫn ăn nói ngang tàng như thế!
Chát!
Cây roi quất mạnh lên ngực Lâm Hàn.
Chát chát!
Quần áo Lâm Hàn rách toác, một vết thương dài ngoằn lập tức xuất hiện.
“Nhóc con, mày lớn lối chứ gì! Tao sẽ làm cho mày phải chịu thua!”
Hàn Tiếu cầm cây roi không ngừng vung lên!
Chát chát!
Chát chát!
Chát chát!
Từng cái vung quật mạnh vào ngực, hai tay, hai chân Lâm Hàn. Gai trên roi cứa đứt da, cơn đau ấy khiến cả người anh run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhưng anh lại không phát ra tiếng nào!
Quất chắc khoảng 5 phút thì Hàn Tiếu kiệt sức thở hồng hộc. Ông ta giật mình kinh ngạc nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khó có thể tin.
“Sức mạnh tinh thần của thằng nhóc này kinh khủng thật! Phải biết rằng, cây roi da này được thiết kế riêng có răng cưa sắc bén, lại sát thêm muối. Một roi thôi chắc chắn sẽ khiến người ta đau đớn muốn chết. Người bình thường bị đánh ba roi đã đau đến hét thảm”.
“Cho dù là giặc Oa được huấn luyện quân sự thì bị đánh khoảng năm mươi roi cũng sẽ xin tha hoặc ngất xỉu”.
“Nhưng ban nãy mình đã quất khoảng ba trăm roi, nhưng thằng nhóc này lại không hó hé tiếng nào, vẫn cắn răng nhịn được! Nó không phải là quái vật đó chứ! Sức mạnh tinh thần ấy là của con người à?”
Hàn Tiếu nhìn Lâm Hàn, trong lòng dậy sóng.
Ngay cả bố ông ta, dù đã trải qua vô số cuộc chiến đấu, cũng chưa chắc có sức chịu đựng và ý chí như Lâm Hàn!
Lúc này, làn da khắp cả người Lâm Hàn đều đau đớn cùng cực, cơn đau ấy giống như là bị vô số cây kim đâm vào, còn kèm theo cảm giác nóng rát khó nhịn.
“Vậy là xong rồi à?”
Lâm Hàn ngẩng đầu lên, giọng nói có chút yếu ớt, nhưng lại đầy chế nhạo:
“Nếu chỉ nhiêu đó mà muốn tôi chịu thua thì có lẽ là không có khả năng đâu… Khụ khụ…”
Lâm Hàn ho khù khụ hai cái, rồi ngẩng đầu lên, giọng anh chợt trở nên rét buốt:
“Tôi quyết định, sẽ khiến nhà họ Hàn ông mãi mãi biến mất”.
Giọng nó đó rét lạnh như băng tuyết mùa đông, cộng với ánh mắt vô tình ấy của Lâm Hàn, khiến cho Hàn Tiếu không tự chủ được run lên.
Ông ta bỗng cất tiếng cười to: “Lâm Hàn, mày đang khoác lác đấy hả? Mày có bản lĩnh gì mà khiến cho nhà họ Hàn tao biến mất mãi mãi?”
——————-