Chương 204
Soạt…
Quần áo bên ngoài đã cởi ra, để lộ bộ nội y màu trắng.
Từ Dung rất gầy, nhưng da lại rất trắng, khiến người ta bất giác cảm thấy thương tiếc.
“Này? Cô làm gì đấy?”
Lâm Hàn đóng cửa xong, quay lại thì đã thấy Từ Dung cởi quần áo ra thì chợt sững người.
“Cậu Lâm, lẽ nào anh thích mặc quần áo?”
Từ Dung cũng sửng sốt, cúi đầu, mặt đỏ bừng: “Nếu anh thích mặc quần áo cũng được, dù sao tối nay tôi cũng là người của anh, anh thích thế nào cũng được”.
Lâm Hàn suýt nữa phun ra máu:
“Dung Dung, tôi đưa cô tới đây là để cô tạm thời nghỉ ở đây một tối. Ngày mai tôi và cô đến trường bàn chuyện thực tập của cô với lãnh đạo trường”.
“Hả?”, Từ Dung ngây người: “Anh đưa tôi đến khách sạn không phải là để làm chuyện kia à?”
“Làm chuyện kia?”
Lâm Hàn bất lực lắc đầu: “Tôi đã kết hôn, không thể có lỗi với vợ tôi, hơn nữa, tôi cũng không có thói quen tranh thủ lúc người khác gặp nạn”.
“Suy nghĩ của tôi là giúp người thì giúp cho chót, ngày mai đến trường, tìm ban giám hiệu trường các cô, để ông ta đổi cho cô công việc thực tập khác, không làm streamer nữa, dù sao công việc này quá phức tạp”.
“Vâng…”
Sắc mặt Từ Dung có chút khó xử: “Nhưng… nếu anh thật sự muốn giúp tôi thì cứ nói luôn là được, vốn dĩ không cần phải tốn số tiền lớn như thế!”
“10 triệu đối với tôi chỉ như 1 xu của người bình thường thôi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói: “Những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì tôi thích dùng tiền, nếu không rất phiền phức”.
Từ Dung ngạc nhiên, mở miệng, còn muốn nói gì nữa nhưng lại phát hiện không nói được gì.
Cô cười thẹn thùng: “Xin… xin lỗi, là tôi suy nghĩ quá nhiều, tôi cho rằng anh để mắt tới tôi… Nhưng nghĩ lại cũng đúng, tôi không xinh đẹp, vóc dáng cũng bình thường, sao anh lại để ý tới tôi chứ”.
Nói đến cuối cùng, Từ Dung cúi đầu, khóc nghẹn ngào, thân thể run rẩy, nhìn có vẻ rất đau lòng.
Lâm Hàn vội vàng tiến lên, an ủi nói:
“Xin lỗi, có thể cách giải quyết của tôi khiến cô hiểu lầm rồi, xin lỗi”.
“Anh không cần xin lỗi”.
Từ Dung lắc đầu: “Anh đã đối tốt với tôi lắm rồi, vốn dĩ không cần xin lỗi tôi. Anh để tôi khóc một mình là được”.
Lâm Hàn bất lực lắc đầu. Anh không giỏi an ủi con gái, nguyên nhân đưa Từ Dung đến đây chỉ đơn thuần là muốn giúp cô ấy giải quyết rắc rối. Phải biết, trong app live stream Sa Ngư còn mấy cô gái nữa cũng giống như Từ Dung, có thể giúp thì giúp, điều này cũng không khó khăn gì với Lâm Hàn.
Ông bố thương mến Lâm Thiên Tiếu của anh đã nói càng nhiều tiền thì càng phải có trách nhiệm. Câu nói này đến bây giờ Lâm Hàn vẫn nhớ rõ.
“Vậy cô nghỉ trước, sáng mai tôi sẽ đến tìm cô rồi cùng đi đến trường”.
Lâm Hàn đứng dậy, đi ra ngoài phòng.
“Đợi chút, cậu Lâm!”
Từ Dung lên tiếng, giữ anh lại.
“Sao thế?”, Lâm Hàn quay đầu nhìn cô, hỏi.
“Anh… anh có thể nói chuyện với tôi một lát rồi hẵng về không? Một mình tôi ngủ ở đây hơi sợ”, Từ Dung do dự một lát mới nói.
“Được rồi, cô muốn nói gì?”
Lâm Hàn nhìn thời gian, thấy vẫn chưa muộn lắm, nên đến ngồi bên giường hỏi.
“Tôi… tôi muốn nghe chuyện của anh”.
Từ Dung khẽ cắn môi, đôi mắt to nhìn Lâm Hàn mang đầy mong đợi.
Người thanh niên này làm bất cứ việc gì đều bình tĩnh, như núi sập cũng không đổi sắc. Cả người anh như có một lớp sương mù bao phủ, vô cùng thần bí, thoạt nhìn rất giống người đàn ông mang nhiều tâm sự, khiến Từ Dung rất tò mò.
“Chuyện của tôi?”
Lâm Hàn sửng sốt: “Cô muốn nghe chuyện gì?”
“Chuyện anh đạt được giải thưởng Công dân tốt của thành phố, nghe nói do anh cung cấp manh mối mà vụ án băng đảng xã hội đen Hoàng Báo đã bị phanh phui. Trong quá trình đó, chắc chắn rất nguy hiểm, rất ly kỳ!”, ánh mắt Từ Dung mơ hồ có chút phấn khích, mong đợi giống như một fan hâm mộ nhìn Lâm Hàn.