Chương 220
Sắc mặt Trịnh Hạo trắng bệch, nói to: “Dừng tay, dừng tay lại cho tôi, ngay cả giám đốc Ngô cũng dám đánh!”
“Giám đốc Ngô? Giám đốc Ngô nào vậy?”, Hạ Tiến Trung ngơ ngác.
Mấy người bảo vệ cũng dừng tay, tò mò nhìn Trịnh Hạo.
“Còn giám đốc Ngô nào nữa, là giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải đấy! Ngoài ông ấy ra thì còn ai nữa!”
Trịnh Hạo tức đến mức giậm chân giậm cẳng: “Đám ngu xuẩn, vô dụng các người! Ngay cả giám đốc Ngô cũng không nhận ra!”
“Giám đốc Ngô?”
Giờ phút này, Hạ Tiến Trung và đám bảo vệ đều trợn tròn mắt.
Đờ đẫn nhìn người đàn ông trung niên.
Ông ấy…ông ấy là giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải sao?
Bùm!
Trong nháy mắt cả người Hạ Tiến Trung như bị sét đánh run lên dữ dội, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Giám đốc Ngô là ai? Ngành giáo dục của cả thành phố Đông Hải này đều do ông ấy quản lý, đẳng cấp khác một trời một vực với một chủ nhiệm khoa như ông ta.
Nhưng bây giờ, mình…mình lại bảo người đánh giám đốc Ngô một trận?
Nghĩ đến đây, hàm răng của Hạ Tiến Trung đánh vào nhau cầm cập, trong lòng chết lặng, vẻ mặt tuyệt vọng, xong đời rồi!
“Đáng sợ, thật đáng sợ!”
Ngô Hùng nhặt mắt kính dưới đất đeo lên, toàn thân phát hoả, ông ấy hít một hơi:
“Trịnh Hạo, ông nói xem việc này nên giải quyết thế nào đây! Nếu như không cho tôi một đáp án hài lòng thì chức hiệu trưởng của ông cũng đừng hòng làm nữa! Bây giờ tôi cử người đến thay thế chức vụ của ông!”
“Giám đốc Ngô, Tôi, tôi…tôi thật sự không biết ông đến!”
Trịnh Hạo mở miệng giải thích: “Việc này vốn chẳng liên quan gì đến tôi! Nếu như tôi biết là ông, thì cho dù có cho 10 lá gan tôi cũng không dám vô lễ như vậy!”
“Hơ, chủ nhiệm khoa cấp dưới của ông không nhận ra giám đốc sở giáo dục, là do ông thất trách!”, Ngô Hùng hừ lạnh.
Ánh mắt Trịnh Hạo chuyển động, sau đó nghiến răng, nhấc một chân lên.
Ầm!
Cái đá này, đá thẳng vào lưng Hạ Tiến Trung.
Bịch!
Hạ Tiến Trung quỳ xuống trước mặt Trịnh Hạo.
“Hạ Tiến Trung, mắt chó của ông đúng là mù rồi! Giám đốc Ngô mà không nhận ra! Còn không nhanh xin lỗi giám đốc Ngô!”, Trịnh Hạo lạnh lùng: “Xin lỗi xong thì chức chủ nhiệm khoa này ông để người khác làm đi!”
“Hả?”
Mặt Hạ Tiến Trung tái mét, bắt đầu dập đầu!
Bịch, bịch, bịch!
“Giám đốc Ngô, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn! Ông bỏ qua cho tôi lần này đi!”
“Giám đốc Ngô, mong ông khoan dung độ lượng!”
Hạ Tiến Trung kêu thảm, trên trán chảy ra máu tươi.
“Xin lỗi tôi cũng vô dụng, phải xin lỗi cậu Lâm kia kìa!”, Ngô Hùng lạnh lùng nói:
“Ông vô lễ với tôi cũng được, còn thất lễ với cậu Lâm, kêu bảo vệ đánh cậu Lâm! Tội của ông không thể tha thứ được!”
“Cậu Lâm?”
Hạ Tiến Trung nhìn Lâm Hàn.
Ông ta cho dù có ngốc hơn nữa cũng hiểu được, ngay cả giám đốc Ngô còn cung kính như vậy, thì thân phận của cậu Lâm này chắc chắn cũng không đơn giản.
Bịch bịch bịch!
Hạ Tiến Trung xoay người cúi lạy với Lâm Hàn.
“Cậu Lâm, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, xin cậu tha cho tôi lần này đi!”