Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 247

Lúc này, khu Bành Hộ vẫn ầm ầm tiếng máy xúc, xe lu, cần trục đang hoạt động. Công nhân mặc đồng phục, đội mũ bảo hiểm đi qua đi lại, không khí bay đầy bụi đất, có chút sặc mùi khó thở.

Dự án cải tạo khu Bành Hộ là dự án lớn kéo dài tận hai ba năm, nên trong một chốc, nơi đây vẫn chưa thay đổi gì nhiều.

Có điều, tất cả người dân đã di chuyển đến nhà tái định cư để ở, hoàn cảnh bên kia tốt hơn ở đây rất nhiều.

“Cậu Lâm! Cuối cùng cậu cũng tới!”

Có tiếng cười vang lên, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen, nở nụ cười bước tới. Sau lưng ông ấy còn có mười mấy người mặc vest đi theo, ai ai cũng tràn đầy khí thế.

Người đó chính là Ngô Hùng – giám đốc sở giáo dục.

“Đổi kính rồi à?”, Lâm Hàn nhìn Ngô Hùng nói.

“Đổi, đổi rồi, hôm ở đại học tài chính kinh tế đã bị đánh nát, nên phải đổi thôi”, Ngô Hùng cười nói:

“Cậu Lâm, tôi xin giới thiệu với cậu, những người đứng đằng sau đều là đồng nghiệp của tôi trong ngành giáo dục. Và cả hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm, ban lãnh đạo trường tiểu học Phi Thường sắp tới”.

“Xin chào cậu Lâm!”

Những người đó đều tiến lên kính cẩn chào Lâm Hàn.

“Cậu Lâm, cậu đúng là giàu lòng nhân ái, đã quyên góp tiền xây dựng nên trường tiểu học cho khu Bành Hộ, việc thiện của cậu quả thật khiến tôi vô cùng cảm động!”

“Đúng vậy! Cậu Lâm, xin hãy nhận một vái của tôi!”

“Cậu chính là ân nhân của hơn ba trăm đứa trẻ trong khu Bành Hộ này!”

“Cậu khác xa với những hội nghị từ thiện, chỉ vì tạo thanh danh, thậm chí là các nghệ sĩ. Cậu mới thật sự là người làm việc tốt, nói đi đôi với làm!”

Những người này liên tục mở miệng, có người dứt khoát cúi đầu trước Lâm Hàn, đó là sự biết ơn, lòng kính nể phát ra từ sâu trong tâm khảm.

Bây giờ, có rất nhiều kẻ giàu nứt đá đổ vách, nhưng người vừa giàu vừa biết đóng góp cho xã hội như Lâm Hàn lại rất ít.

Người nghèo thì lo thân, kẻ giàu lại quan tâm thế giới, có thể làm được như thế thì cực ít.

Mà hiển nhiên, Lâm Hàn chính là một trong số ít đó.

“Thế nhưng, của cải càng nhiều, trách nhiệm cũng càng lớn”.

Lâm Hàn khoát tay, bình tĩnh nói.

“Thôi, cậu Lâm ơi, lễ cắt băng khởi công sắp bắt đầu rồi! Đám nhỏ kia đang chờ chúng ta đó! Chúng ta mau qua đấy đi!”

Ngô Hùng cười tít mắt nói.

Lâm Hàn gật đầu, một đám người do anh dẫn đầu đi về phía nơi đọc lễ khởi công trường tiểu học Phi Thường.

Bục làm lễ đã dựng xong từ lâu, đằng sau còn treo một tấm màn thật lớn viết “Nhiệt liệt chúc mừng lễ cắt băng khởi công trường tiểu học Phi Thường”.

Dưới đài, một đám trẻ nhỏ xếp thành hàng, nhìn thì khoảng hơn ba trăm bé.

Bọn nhỏ đứa nào đứa nấy đều gầy yếu, có bé quần áo còn rách bươm chắp đầy mảnh vá. Chúng mở to đôi mắt to tròn, sợ sệt nhìn trên đài.

“Cậu Lâm, mời cậu lên đài!”

Ngô Hùng vươn tay, ý bảo Lâm Hàn đi lên trước.

Lâm Hàn cũng không khách sáo bước lên đài, những người đằng sau nối đuôi đi theo dàn thành hàng ngang. Đương nhiên, Lâm Hàn đứng ở chính giữa.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Lâm Hàn.

“Anh Lâm Hàn!”

Nhìn thấy chàng trai đứng chính giữa bục, ánh mắt một cô bé trông cực kỳ đáng yêu dưới đài tỏa sáng lấp lánh, giòn giã hô.

Cô bé ấy chính là Tiểu Hàm.

Cô bé không ngờ có thể gặp được Lâm Hàn trong lễ cắt băng khởi công.

“Tiểu Hàm, cậu biết người đứng trên đài hả?”

Một cậu bé mặt mày đen nhẻm đứng cạnh hỏi.

“Đương nhiên là biết rồi! Anh Lâm Hàn còn từng đến nhà tớ ăn cơm đó!”

Trên gương mặt Tiểu Hàm lộ vẻ đắc ý.

“Thật sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK