Chương 500
Người phụ nữ tay trái cầm một chiếc cặp công văn màu đen, sau khi xuống xe, cô ta đảo mắt đánh giá xung quanh, nhìn thấy xe của Lâm Hàn liền bước tới.
“Chào cậu Lâm, tôi là Triệu Nhã, là người được giám đốc Lương cử tới để giúp anh mở chi nhánh Siêu thị Hoa Nhuận”, tới trước mặt Lâm Hàn, Triệu Nhã vươn tay phải trắng nõn, rất trực tiếp:
“Tôi đã có ba năm kinh nghiệm làm việc tại siêu thị, và tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt công việc”.
Lâm Hàn gật đầu và bắt tay với Triệu Nhã.
“Vị này là?”
Cô gái này rất xinh đẹp, giống như thiếu nữ trong khuê phòng chờ gả thời cổ đại, khí chất xuất chúng.
“Bạn của tôi, sau này hai người sẽ sống chung với nhau, tôi hy vọng hai người sẽ không xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào!”, Lâm Hàn khởi động xe, mỉm cười nói.
“Cậu Lâm yên tâm, tôi chỉ quan tâm tới công việc”, Triệu Nhã nói.
Tần Liên thì gật đầu, so sánh với nữ cường nhân như Triệu Nhã, tính cách của cô ấy có vẻ mềm mại hơn một chút.
Không lâu sau khi Lâm Hàn rời đi, một chiếc Audi A6 chạy tới.
Giám đốc tài chính của ngân hàng Thiên Thụy bước khỏi xe, và nhìn xung quanh, trống không.
Khuôn mặt anh ta đầy vẻ phiền muộn: “Bỏ đi, vẫn nên quay về xem camera thôi!”
…
Thấy hai người thảo luận vô cùng nghiêm túc, trong lòng Tần Liên cảm thấy khó chịu.
Thu nhập của Triệu Nhã chắc chắn không bằng Tần Liên, nhưng ít nhất, đây là một công việc đòi hỏi sự tâm huyết, đổ mồ hôi và nỗ lực.
Thu nhập rất cao, nhưng địa vị, cô không có.
“Chẳng trách Cậu Lâm không thích mình, có lẽ anh ấy cũng nghĩ như vậy, rốt cuộc mình cũng chỉ là một con hát. Hơn nữa còn là một streamer, ngay cả một con hát cũng không bằng”, Tần Liên liếc nhìn Lâm Hàn, ánh mắt u ám.
“Trong tương lai, mình nhất định sẽ trở thành ngôi sao, hơn nữa còn phải thuộc phái diễn viên thực lực, tuyệt đối không đóng tiểu thịt tươi hay phim chiếu mạng! Phải khiến Cậu Lâm thực sự yêu mình!”
Quy mô của siêu thị đương nhiên không thể giới hạn ở Kim Lăng, toàn bộ Hoa Đông đều phải mở chi nhánh của các Siêu thị Hoa Nhuận.
Như vậy mới có thể trở thành công ty niêm yết sàn NASDAQ trong vòng một năm!
Giấc ngủ này kéo dài hai ba tiếng đồng hồ, đợi Lâm Hàn rời giường thì trời đã tối, nhưng anh lại tràn đầy năng lượng.
Trăng sáng treo trước cửa sổ, ánh trăng mờ ảo, thành phố Kim Lăng xe cộ đông nghịt và ồn ào náo động.
Bỗng nhiên điện thoại di động của anh vang lên, cầm lên xem thì đó là một số điện thoại lạ.
“Alo, ai đó?”, Lâm Hàn trả lời điện thoại.
“Khúc Hà?”
Lâm Hàn giật mình, không ngờ Khúc Hà sẽ gọi điện tới.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Hàn lạnh nhạt đáp.
“Tôi… tôi gọi điện tới là muốn xin lỗi anh”.
“Trước đây ở công ty, những lời tôi nói với anh có lẽ có phần quá đáng, mong anh đừng để trong lòng”.
“Không sao, tôi không để bụng đâu”.
Lâm Hàn nhàn nhạt nói, những việc như thế này anh vốn không quan tâm.
“Lân Hàn, anh tha thứ cho tôi được không? Tôi thật sự không ngờ chiếc xe GMC đó là của anh, tôi cũng không ngờ giám đốc Thẩm cho thuê cả tầng 4 Wanda Plaza này lại quen biết anh. Nếu như tôi biết những chuyện này thì chắc chắn sẽ không nói ra những lời như vậy”.
Khúc Hà nói liền một mạch: “Chẳng hạn như khiêm tốn, anh lái xe hơn triệu tệ nhưng trước nay chưa từng huênh hoang. Trình độ chơi ghi-ta tận cấp 10 nhưng nếu ông chủ Tôn không ép anh thì anh cũng sẽ không thể hiện ra. So về chuẩn mực đạo đức, Trần Thông không thể nào sánh với anh được”.
“Còn nữa, tính cách của anh cũng rất tốt, rất hiếm khi tức giận, trước giờ cũng chưa từng xem thường ai…”
Lâm Hàn không còn kiên nhẫn để nghe tiếp: “Vậy đi, tôi còn có việc, cúp máy trước đây”.
Tút, tút, tút….
Đầu bên kia, Khúc Hà nghe tiếng ngắt máy, khuôn mặt liền ngập tràn thất vọng.
Càng nghĩ, Khúc Hà càng thấy ấm ức, khó chịu.