Chương 458
“Anh Lâm, nền tảng livestream của anh tên gì?”, Tần Liên mở to mắt tò mò nhìn Lâm Hàn.
“Livestream Sa Ngư”, Lâm Hàn nhẹ giọng trả lời.
Mí mắt Tần Liên khẽ giật: “Là app Sa Ngư đột nhiên nổi lên một cách khác thưởng trong giới livestream thời gian gần đây sao?”
Tần Liên đã nghe nói đến livestream Sa Ngư từ lâu.
Hơn nữa cứ theo đà này, chẳng bao lâu nữa nó có thể vượt qua top hai và ngồi vững ở vị trí đầu tiên!
“Đúng thế”.
“Không phải”, Lâm Hàn lắc đầu: “Tôi là ông chủ của livestream Sa Ngư”.
“Ông chủ của livestream Sa Ngư!”
Cô tưởng Lâm Hàn chỉ là cậu chủ nhà giàu mới nổi nào đó, nhưng không ngờ thân phận anh lại đáng kinh ngạc như thế.
“Ừm ừm!”
Tần Liên gật đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng dù thế nào, anh cũng đã ký hợp đồng với tôi một trăm triệu tệ, tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, phấn đấu trả lại anh một trăm triệu tệ tiền ký kết trong vòng hai năm này, để anh không bị lỗ vốn!”
Thân phận hiện tại của cô, thu nhập một năm cũng chỉ khoảng một triệu tệ.
Lấy tốc độ hiện tại của cô, một trăm triệu tệ phải kiếm trong vòng một trăm năm.
“Haha!”
Lâm Hàn bật cười, lúc này rồi mà cô nhóc vẫn muốn để anh không lỗ vốn, chỉ với thái độ này thôi đã đủ khiến anh rất vui rồi.
“Vâng, nhưng tôi còn có một yêu cầu nho nhỏ, không biết anh Lâm có đồng ý không”, Tần Liên cắn môi nói.
“Cô nói đi”, Lâm Hàn đáp.
“Hai năm nữa khi hợp đồng hết hạn, tôi muốn gia nhập làng giải trí, đến lúc đó có thể sẽ không thể gia hạn hợp đồng với anh được nữa”, Tần Liên lén nhìn Lâm Hàn:
Điều mà Tần Liên sợ nhất là hai năm nữa, Lâm Hàn sẽ sử sụng những điều khoản quá đáng để trói buộc mình, ngăn cản cô đi.
“Hả?”
Nghe vậy, Tần Liên chớp chớp mắt, chẳng lẽ Lâm Hàn muốn làm gì cô?
Một lúc sau, chiếc xe GMC đã tới khách sạn Hilton.
Tôn Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng căng thẳng, vừa ký hợp đồng xong Lâm Hàn đã đưa cô đến khách sạn, không phải anh sẽ thật sự làm gì đấy chứ?
Nghĩ đến đây, lòng Tần Liên hoảng sợ.
Lâm Hàn và Trần Nam xuống xe, bước vào khách sạn.
“Vâng!”
Phòng tổng thống, tầng cao nhất của khách sạn, Trần Nam quẹt thẻ mở cửa.
Nội thất bên trong được trang hoàng lộng lẫy, nguy nga, bức tường phía trên phòng khách treo một chiếc đèn chùm kim cương rực rỡ, Tần Liên nhìn đến ngẩy người.
“Ngày mai tôi sẽ nói với nền tảng Sa Ngư, sau này cô có thể livestream trong phòng này”.
“Anh Lâm, sau này tôi sẽ livestream ở đây sao?”
“Một ngày 18 ngàn tệ, ngày mai tôi sẽ nói với lễ tân khách sạn, thuê một tháng trước”, Lâm Hàn hờ hững nói.
“Thuê luôn cả một tháng?”
Tính ra chỉ riêng tiền thuê phòng tổng thống một tháng thôi đã hơn năm trăm ngàn tệ rồi.
Hơn nữa… Tần Liên còn có cảm giác được bao nuôi, cô như một con chim hoàng yến bị nhốt trong chiếc lồng hoa lệ.
“Được!”
Tần Liên gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn thức dậy vệ sinh cá nhân, anh đang chuẩn bị ăn sáng thì Trần Nam gõ cửa, bước vào phòng anh.
“Lâm Hàn, tôi có chuyện này muốn nói với cậu”, Trần Nam cất lời.
“Lần này tôi đến Kim Lăng, một là để giải quyết việc riêng, hai là muốn cậu giúp tôi xử lý nhà họ Hoàng”, Trần Nam nói: “Tôi muốn xin nghỉ phép một thời gian để giải quyết việc của mình trước, lúc đó tôi mới có thể cố gắng làm việc hết sức giúp cậu được”.
“Tôi còn tưởng là chuyện gì! Anh có chuyện gì thì cứ xử lý trước đi, nhà họ Hoàng thì chưa vội. Dù sao gia tộc này cũng có địa vị rất cao ở Vùng Xám Hoa Đông, muốn loại trừ cũng không phải chuyện một sớm một chiều, cần lên kế hoạch kỹ lưỡng”, Lâm Hàn mỉm cười.