Chương 101: Tặng quà!
“Thằng Lâm Hàn này da mặt cũng dày quá đi chứ!”
“Đúng là không biết xấu hổ, lại dùng cách này để khoe mẽ, tưởng đám người chúng ta đều ngu ngốc cả sao?”, Trần Đại Cường cười nhạt.
“Đúng thế, mua biệt thự? Sao nó không đi tè rồi soi lại bản thân nó trong đó nhỉ, cỡ nó mà mua nổi biệt thự à?”
Bọn họ bàn luận sôi nổi, còn chỉ chỉ chỏ chỏ Lâm Hàn các kiểu, mỗi một khuôn mặt đều nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khinh thường.
“Lâm Hàn, tôi có mang theo sổ hộ khẩu, đợi lát nữa dẫn cậu với Tiểu Lệ đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn! Thằng con rể vô dụng như cậu tôi đây không cần!”, Dương Cảnh Đào lạnh lùng nói.
“Cậu làm tôi ở trước mặt họ hàng mất hết cả mặt mũi! Cậu không cần thể diện nhưng tôi thì cần! Giữ lại thằng con rể vô dụng như cậu chỉ tổ làm nửa đời còn lại của tôi không được yên ổn thôi!”
“Hahaha!”
“Đáng đời thằng vô dụng!”
Mọi người ha hả cười phá lên.
“Anh Hàn, ở bên ngoài có người tìm anh”, lúc này, Ngô Xuyên đi vào nói: “Người đến là xưng là Vương Vi Dân”.
“Vương Vi Dân? Để ông ta vào đi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
“Vương Vi Dân? Giám đốc Sở Y tế Vương Vi Dân?”
Nghe đến tên này, mọi người ở đây đều có chút bất ngờ.
“Giám đốc Vương đến đây làm gì?”
“Chắc là trùng tên mà thôi! Giám đốc Vương sao lại đến tìm loại người tầm thường như Lâm Hàn được chứ?”
Lát sau, một tràng tiếng cười truyền đến:
“Haha, tiệc tân gia nhà họ Lâm, họ Vương tôi chuẩn bị riêng biệt một ít quà cáp đến chúc mừng đây!”
Theo sau là bóng dáng một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Người đàn ông này khoảng chừng hơn 40, trong tay đang ôm một cái hộp nhỏ, đầu tóc có chút thưa thớt, toàn thân như có một khí chất uy nghiêm tỏa ra, mà chỉ có người có chức quyền mới có được sự uy nghiêm này.
“Thật đúng là giám đốc Vương!”
Nhìn rõ người đến, Dương Cảnh Đào biến sắc vội vã đứng bật dậy.
Không chỉ có mình ông ta, tất cả mọi người đều đứng lên, duy nhất mỗi Lâm Hàn vẫn ngồi đấy.
“Giám đốc Vương!”
Trần Tùng cũng hô lên, mặt đầy nịnh bợ, nếu ở đây có thể làm giám đốc Vương vui vẻ, không chừng chức vụ của cậu ta ở Sở Y tế vẫn còn hi vọng.
“Lâm Hàn, giám đốc Vương đến, sao cậu không đứng dậy nghênh đón hả?!”
Thấy Lâm Hàn vẫn ngồi đó, Dương Cảnh Đào quát lạnh: “Nếu cũng chọc giận giám đốc Vương như lần trước, cậu sẽ ăn trái đắng đấy!”
“Ôi chao, mọi người cũng đừng khách sáo quá!”
Vương Vi Dân xua tay, tỏ ý mọi người đều ngồi xuống cả đi, ông ta kính cẩn đặt lên bàn cái hộp nhỏ mà ông ta mang theo ở trước mặt Lâm Hàn, cười nói:
“Chúc mừng tân gia, đây là một ít quà mọn của họ Vương tôi gửi”.
Dương Lệ mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là một miếng ngọc màu trắng sữa, mặt trên khắc hình Phật Di Lặc cực kỳ sinh động.
Chất ngọc vô cùng trong suốt, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác thanh thoát nhưng lại xa hoa.
“Đây là Dương Chi Bạch Ngọc xuất xứ từ Myan, là một người bạn của tôi mới chuyển từ bên đó về”, Vương Vi Dân giới thiệu.
“Có câu: ‘ngọc dưỡng người, người dưỡng ngọc’, mảnh ngọc bội này nếu đeo trên người thì nhất định tránh hung cầu tài, gặp dữ hóa lành đấy!”
Lâm Hàn gật đầu: “Cám ơn giám đốc Vương, ngồi xuống ăn chút gì đi!”
“Không có gì, không cần cảm ơn! Tôi nên tặng mà!”
Vương Vi Dân vội cười nói, cũng không khách sáo tìm chỗ ngồi xuống.
Những người ở đây bỗng dưng hiểu ra.
Vương Vi Dân lại tặng quà cho thằng vô dụng Lâm Hàn?
Thân phận Vương Vi Dân là gì chứ? Giám đốc Sở Y tế, cán bộ giám đốc sở đấy, thêm năm năm nữa, thậm chí còn có thể được thăng lên chức Ủy viên Ban Thường vụ Thành ủy, nắm giữ quyền lực nòng cốt chân chính!
Kiểu người này sẽ thường xuyên xuất hiện trên TV, là nhân vật tầm cỡ ở thành phố Đông Hải, tai to mặt lớn đó!
Nhưng tại sao ông lớn này lại tặng quà cho thằng vô dụng Lâm Hàn chứ!
“Sao lại thế được!”
Con ngươi Trần Tùng co rút lại, trong lòng sóng to gió lớn: “Tên Lâm Hàn này chỉ là một thằng vô dụng, giám đốc Vương vậy mà tặng quà cho nó, chẳng lẽ muốn lấy lòng nó sao?”
Đám người Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm toàn bộ đều mang vẻ mặt hết sức kinh ngạc, nhất thời không hiểu được vì sao giám đốc Vương lại đi tặng quà cho thằng vô dụng Lâm Hàn kia.
“Mà còn là Dương Chi Bạch Ngọc đấy!”
Triệu Tứ Hải liếc nhìn cái hộp nhỏ kia: “Tượng Phật này điêu khắc tinh xảo, nguyên vật liệu tinh tế, còn đáng giá hơn cái tẩu thuốc làm bằng phỉ thúy tôi tặng cho bố tôi nữa, ước chừng cũng hơn mấy triệu! Thằng vô dụng Lâm Hàn này có tài cán gì lại để cho giám đốc Vương phải tặng quà cho hắn chứ?”
Trong lúc tất cả vẫn còn đang trong cơn kinh ngạc, Ngô Xuyên lại đi vào nói:
“Anh Hàn, ở ngoài lại có người đến biếu quà, tên là Phùng Thạch!”
“Phùng Thạch!”
Nghe đến tên này, Triệu Tứ Hải liền biến sắc, suýt nữa ngồi không vững mà té xuống đất.
“Tại sao Phùng Thạch lại đến tặng quà?! Ông ta đang nắm giữ vị trí trùm bất động sản của Lưu Hạo đấy!”
“Tứ Hải, sao sắc mặt anh khó coi vậy?”, nhìn thấy sắc mặt Triệu Tứ Hải thay đổi, Dương Duyệt lo lắng hỏi.
“Anh không ngờ Phùng Thạch lại trở về…”
Triệu Tứ Hải lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Phùng Thạch là ai vậy?”, người cậu Trần Đại Lâm tò mò hỏi.
“Cậu đã từng nghe danh trùm bất động sản Lưu Hạo chưa?”, Triệu Tứ Hải hỏi.
“Đương nhiên là từng nghe rồi, trước kia cậu còn kiếm sống dưới trướng của ông ta nữa là!”
Trần Đại Lâm gật đầu: “Lưu Hạo là người đứng đầu trong giới bất động sản, sản nghiệp to lớn của ông ta chiếm hơn một nửa ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải này! Địa vị ngồi tít trên cao luôn đấy!”
“Đúng vậy”, Triệu Tứ Hải gật đầu: “Nhưng khoảng thời gian trước Lưu Hạo bỗng nhiên mất tích”.
Vẻ mặt anh ta có chút cứng lại, bởi vì anh ta chính là người đến tìm Lưu Hạo âm mưu bắt Dương Lệ, hôm sau Lưu Hạo liền mất tích một cách kỳ lạ.
Đến bây giờ, Triệu Tứ Hải cũng không biết Lưu Hạo đã đi đâu.
“Mất tích hả?”
Tất cả đều biến sắc.
“Đúng vậy!”
Triệu Tứ Hải nói: “Sau khi Lưu Hạo mất tích, một phần ba công trình khu Bành Hộ vốn bị ông ta chiếm làm của riêng, toàn bộ đều đã lọt vào tay Phùng Thạch! Công ty dưới trướng Phùng Thạch đang nhanh chóng bành trướng, đồng thời Phùng Thạch cũng đã thâu tóm phần lớn đám dân công của Lưu Hạo rồi!”
“Có nghĩa là sao, chẳng phải tương lai không xa, Phùng Thạch sẽ ngồi lên vị trí của Lưu Hạo sao? Sẽ biến thành một Lưu Hạo khác?”
Sắc mặt Trần Đại Lâm cũng thay đổi, không ngờ lai lịch của Phùng Thạch lại lớn như vậy.
“Đúng thế, không bao lâu nữa, có thể là một vài tháng tới, Phùng Thạch sẽ thay thế vị trí của Lưu Hạo”, giọng nói Triệu Tứ Hải nghiêm trọng.
“Chẳng lẽ người ở bên ngoài là Phùng Thạch này sao?”
Sắc mặt Dương Cảnh Đào có chút khó coi, ông ta không thể nào tin nổi, làm sao một người tai to mặt lớn như Phùng Thạch lại đến biếu quà cho Lâm Hàn được chứ.
“Chắc là trùng tên mà thôi!”
Triệu Tứ Hải lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bây giờ địa vị của Phùng Thạch trong giới bất động sản chẳng khác gì một ông vua cả, làm sao có thể đến tặng quà cho một thằng tôm tép chứ? Chắc chắn không thể nào có chuyện đó!”
Anh ta vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên liền bước vào.
Người đàn ông này mặc đồ vest, phơi ra cái bụng bia, mặt mày dữ tợn.
Người này chính là Phùng Thạch!
“Phùng Thạch!”
Khi nhìn thấy Phùng Thạch, trong chớp mắt Chu Nhã Thiến vô cùng hoảng sợ.
Đêm hôm đó, Phùng Thạch muốn làm nhục cô ta, nhưng may là được anh trai chạy Rolls Royce cứu thoát.
“Hôm đó, Phùng Thạch chịu thả mình là vì nể mặt anh trai chạy Rolls Royce, nếu đã nể mặt bạch mã hoàng tử của mình rồi, hôm nay chắc ông ta sẽ không làm gì mình đâu”, Chu Nhã Thiến thầm nghĩ rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Thật… Thật sự là Phùng Thạch!”
Giọng nói Triệu Tứ Hải hoảng sợ đến run rẩy, vì sao Phùng Thạch lại đến biếu quà chứ?
Ánh mắt của Trần Diễm Diễm cũng nhìn chằm chằm Phùng Thạch không thôi, trong lòng vô cùng kinh ngạc, tại sao Phùng Thạch lại đến đây?