Chương 427
“Hai người này không phải đàn em của tao, một đứa là nhân viên phục của quán bar tao, tên Hà Lộ. Người còn lại là anh em của tao, gọi là Lâm…”, Trần Nam giới thiệu.
“Tao không có hứng thú với mấy đứa nhãi nhép này, không cần nói với tao đâu”.
Thạch Tông khoát tay, ngắt lời Trần Nam.
Trần Nam cũng đành cười trừ, rồi tò mò hỏi:
“Thạch Tông, chúng ta đang ở phòng tiếp khách số 3, nghĩa là còn phòng tiếp khách số 2 và số 1 nữa à?”
“Đương nhiên là có, nhưng phòng tiếp khách số 1 và số 2 cũng không phải nơi mà loại tầng lớp như tao với mày có thể bước vào”, Thạch Tông cười nói.
“Ồ? Nói nghe thử xem”, Trần Nam càng thêm tò mò.
“Lần này, lễ kế nhiệm của anh Xuyên mời rất nhiều đàn anh đàn chị có máu mặt của Vùng Xám đến”, Thạch Tông giải thích:
“Còn cỡ như tao với mày, trong tay có mấy cái sản nghiệp nhỏ xíu, đàn em thì vài ba thằng nhãi nhép, thế thì chỉ đủ tư cách ngồi ở phòng số 3 thôi”.
“Hoàng Kim Vinh?”
Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, vào thế kỷ trước, Vùng Xám của thành phố Đông Hải có ba ông trùm khét tiếng gồm: Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sênh và Trương Tiếu Lâm.
Lâm Hàn không ngờ, tiền thân Trần Công Quán lại là Hoàng Công Quán của Hoàng Kim Vinh.
“Không ngờ Hoàng Báo lại còn có lai lịch sâu xa như vậy”.
Lâm Hàn sờ cằm, thầm nghĩ: “Hoàng Báo kia có thể đứng vững ở Vùng Xám thành phố Đông Hải, ắt hẳn là do thế lực của Hoàng Kim Vinh chuyển tới Hoa Đông đã giúp ông ta không ít”.
“Còn về Trương Tiếu Lâm, thì ông ta bị vệ sĩ của mình ám sát. Ba ông trùm khét tiếng của Vùng Xám Đông Hải năm đó hô mưa gọi gió nhưng mỗi người đều có một kết cục riêng, tất cả đều làm mọi người thổn thức không thôi!”
“Anh Nam, bây giờ Ngô Xuyên ngồi lên vị trí ông trùm Vùng Xám ở Đông Hải, vậy địa vị của anh ta há chẳng phải là còn cao hơn so với ba ông trùm khét tiếng kia sao, dù sao anh ta cũng đã thống nhất được Vùng Xám ở Đông Hải rồi”, Hà Lộ tò mò hỏi.
“Bây giờ không giống ngày xưa”.
“Còn về Ngô Xuyên bây giờ, tuy anh ta là đại ca của Vùng Xám, nhưng làm gì cũng phải suy xét pháp chế, dù sao công cuộc càn quét thế lực ngầm cũng rất nghiêm ngặt. Cũng có vài thứ mang tính nguyên tắc anh ta không thể đụng vào được, ví dụ như thuốc phiện”.
“Nhưng ba ông trùm khét tiếng của Đông Hải vào thế kỷ trước, người nào cũng không tránh khỏi có liên quan đến thuốc phiện”.
“Suy cho cùng, không thể mang Ngô Xuyên ra mà so sánh được với ba ông trùm khét tiếng Đông Hải, hiểu chưa? Bởi vì không cùng thời đại, mà hoàn cảnh cũng hoàn toàn bất đồng”.
“Thì ra là thế, anh Nam, tôi hiểu rồi!”, Hà Lộ gật đầu.
Hai bên dinh thự có hai con sư tử đá đang trừng to hai mắt ngồi trước, trông vô cùng nghiêm trang. Mỗi bên đứng một người đàn ông cao to vạm vỡ đeo kính râm, vẻ mặt thì lạnh tanh.
Phía trên dinh thự còn treo một cái bảng màu xám, trên đó có khắc ba chữ màu vàng rất to: “Trần Công Quán”, nét bút như rồng bay vừa sắc bén lại vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này, bên ngoài dinh thự đã đỗ đầy xe, nào là Mercedes, Audi, BMW đều có đủ. Thỉnh thoảng có vài người đàn ông đeo dây chuyền bản to bước xuống từ trong những chiếc xe đó.
Mặt mày những người này dữ tợn, trên người tràn ngập mùi chết chóc, sau lưng còn có không ít vệ sĩ đi theo.
“Được!”
Lâm Hàn gật đầu.
Vừa đến cổng, hai gã vạm vỡ đeo kính râm đã ngăn ba người lại, khuôn mặt lạnh tanh nói:
“Xin đưa thiệp mời!”
“Các vị đến phòng tiếp khách số 3, khi nào lễ kế nhiệm bắt đầu sẽ có người đến thông báo”.
“Được!”
Bên trong có đủ hòn non bộ, suối và cả đình nghỉ mát, tất cả tạo nên một khuôn viên gần gũi thiên nhiên, bên tai còn văng vẳng tiếng chim hót véo von, rất vui tai.
Mỗi lối đi đều có bảng chỉ đường, dựa theo hướng dẫn trên đó, ba người tìm đến được phòng tiếp khách số 3.
Những người này đều tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi, cổ đeo dây chuyền vàng bản to, vai xăm kín mít, nhưng khí thế lại kém xa với mấy người chủ xe vừa đỗ trước Trần Công Quán khi nãy.
Vừa thấy Trần Nam, những người này chỉ liếc sang nhìn rồi chẳng mảy may để ý nữa.
Trần Nam gọi, tìm một cái ghế ngồi xuống, còn Lâm Hàn và Hà Lộ thì ngồi hai bên ông ta.