Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 709

Lâm Hàn muốn bọn họ sống, họ sẽ được sống!

Muốn bọn họ chết thì chôn họ ngay!

Tần Liên đứng bên cạnh Lâm Hàn thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc.

Cô ấy biết Lâm Hàn sâu không lường được, nhưng đến tận hôm nay cô ấy mới nhận ra, trước đây mình vẫn xem nhẹ anh quá rồi!

Đây là đạo diễn đứng top 3 trong nước, lại thêm có dính dáng đến thế lực vùng xám, cũng có thế nói nắm trùm một phương. Nhưng hôm nay, không những gọi đàn em của Lâm Hàn là anh Xuyên mà còn đang quỳ lạy xin Lâm Hàn tha mạng!

Tần Liên có chút không tưởng tượng nổi lai lịch và thực lực chân chính của Lâm Hàn rốt cuộc lớn mạnh đến nhường nào.

Lâm Hàn thản nhiên nhìn đạo diễn Lam, mở miệng:

“Chết thì không cần, hôm nay xem ra ông cũng đã bị dạy dỗ rồi. Quy tắc ngầm thì tôi biết, nhưng nếu lại nảy sinh cưỡng ép quy tắc ngầm, hoặc xảy ra chuyện lợi dụng người trong vùng xám để ức hiếp người khác, tôi mà biết được sẽ không bỏ qua cho ông”.

Dứt lời, Lâm Hàn dẫn Tần Liên đi thẳng một mạch, lười ở đây tiếp tục dông dài nữa.

Vả lại, đồ ăn anh gọi mang về cho Dương Lệ vẫn còn ở trong nhà hàng, không quay lại lấy nhanh thì nguội hết mất.

Đạo diễn Lam và đám vệ sĩ đang quỳ, nghe thế nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Hàn này cũng thật rộng lượng, nếu là người khác chắc bây giờ tôi đã là cái xác lạnh từ lâu rồi! Thêm nữa, anh ấy cũng biết là tôi thật sự không biết lai lịch của anh ấy nên mới dễ dàng bỏ qua như vậy”.

“Không biết thì không có tội, nên anh ấy mới tha mạng cho!”

Nhìn bóng lưng Lâm Hàn rời đi, đạo diễn Lam cảm khái, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vừa kính nể lại tôn sùng anh hơn.

Lòng dạ như thế, đạo diễn Lam tự mặc cảm không bằng.

Khi Lâm Hàn và Tần Liên đã đi xa, Ngô Xuyên mới liếc nhìn đám người đạo diễn Lam đang còn quỳ ở đấy.

“Anh Hàn đã đi rồi, mấy người đứng lên đi”.

“Dạ vâng!”

Đạo diễn Lam vội vàng bò dậy, sau khi mấy người vệ sĩ xác nhận Lâm Hàn đã rời đi, mới vội đỡ đạo diễn Lam đứng lên.

“Anh Xuyên, lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không phải anh Hàn nể mặt anh, tôi chết chắc rồi”, mặt đạo diễn Lam đầy cảm kích nói.

“Nếu muốn cảm ơn, ông đi mà cảm ơn anh Hàn chứ không phải tôi”, Ngô Xuyên nhàn nhạt nói.

“Vâng, vâng, cảm ơn anh Hàn, cảm ơn anh Hàn!”

Đạo diễn Lam liên tục gật đầu.

“Cảm ơn anh Hàn!”

“Cảm ơn anh Hàn!”

Những vệ sĩ kia đều liên tục nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.

Ngô Xuyên lại nói: “Tôi nói trước, theo tôi và anh Hàn thì phải làm ăn đàng hoàng. Ông thì ngon rồi, cả gan quy tắc ngầm với phụ nữ của anh Hàn, hơn nữa ra ngoài còn dám mang theo súng, bộ ông cảm thấy sống ở ngoài sướng quá nên định vào tù ngồi chơi vài năm à”.

“Trong ba ngày nữa, phải tẩy trắng tất cả chuyện phạm pháp ngay đi, nếu tôi không thấy ông thay đổi, khỏi cần chờ anh Hàn, tôi làm thịt ông trước đấy!”

“Dạ dạ dạ! Anh Xuyên, tôi sẽ lo liệu ổn thỏa!”

Đạo diễn Lam gật đầu, hồn vía lên mây đáp.

“Ừ”.

Ngô Xuyên nói xong cũng quay ngoắt rời đi.

“Anh Xuyên, mời anh…”

Đạo diễn Lam liền gọi theo.

“Không ăn!”

Giọng nói Ngô Xuyên vọng lại.

Thấy Ngô Xuyên rời đi, một vệ sĩ mới bước tới cạnh đạo diễn Lam:

“Đạo diễn Lam, nếu sau này chúng ta tẩy trắng, không làm những chuyện kia nữa, há chẳng phải sẽ thiệt nhiều lắm sao?”

Đạo diễn Lam nghe thấy, tức muốn hộc máu, vả cho tên vệ sĩ đó một cái đau điếng, cả giận nói:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK