Chương 675
“Lâm Hàn thế mà cả việc tôn trọng người khác cũng không hiểu? Giờ hay rồi, làm sếp Lý tự mình tìm đến luôn!”
Ánh mắt Trần Thông lập lòe, thấy sếp Lý sắp tới, vội bước lên trước, cười nịnh:
“Sếp Lý ơi, ông đừng giận, tên này không biết từ đâu ra, thế mà lẻn vào ăn quỵt, còn chẳng tôn trọng ông chút nào. Ông xem, tôi và anh Trần đang chuẩn bị dạy cho cậu ta một bài học rồi quăng ra ngoài thì ông đã tới rồi!”
Lúc này, trong lòng sếp Lý đang thầm nghĩ phải làm quen với vị cổ đông lớn thứ hai Lâm Hàn này, đừng đắc tội cậu ta.
Ông ta vốn chẳng thèm để ý đến tên Trần Thông có chút quan hệ này, đang định giơ tay đẩy anh ta ra, nghe thấy Trần Thông nói vậy, sửng sốt, chợt ngừng lại.
“Cái gì? Cậu nói muốn đuổi cậu ấy ra á?”, sếp Lý lộ ra vẻ không dám tin nhìn chằm chằm Trần Thông.
Bấy giờ, Trần Thông vẫn chưa nhận ra sự khác thường của sếp Lý, liên tục gật đầu:
“Đúng thế, ông xem này, bọn họ là bảo vệ mà tôi và anh Trần gọi tới, chuẩn bị đuổi cậu ta ra thì ông đã tới rồi. Tên nhóc này còn chọc giận sếp Lý nữa chứ!”
Trần Thông nói xong, nhìn về phía đám bảo vệ, quát:
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau dạy cho tên nhóc không biết lễ phép này một trận rồi đuổi ra đi, đừng chọc sếp Lý tức giận!”
Trần Thông vừa dứt lời.
“Chát!”, một tiếng tát tai giòn tan đột nhiên vang lên.
Một bên má Trần Thông lập tức sưng lên, anh ta không dám tin nhìn sếp Lý, chẳng hiểu vì sao bị đánh.
“Sếp Lý, ông…”
Cái tát ấy là do ông ta đánh.
Người xung quanh cũng lộ ra vẻ khó hiểu, sao đang không sếp Lý lại đánh Trần Thông làm gì?
Ông ta không quan tâm Trần Thông, giơ chân đạp mấy tên bảo vệ kia ra, sau đó đi đến trước mặt Lâm Hàn, cười nịnh:
“Cậu Lâm, sao cậu tới mà không báo cho tôi biết, tôi nào dám mặt dày để cậu ăn cơm trong đại sảnh chứ? Mau theo tôi vào phòng đi!”
Đám người Trần Thông thấy thế lập tức ngây ra như phỗng, chuyện này là sao. Sếp Lý là sếp lớn trong công ty giải trí Tinh Quang, nắm giữ quyền hành to lớn, Lâm Hàn kia có đáng để ông ta kính cẩn thậm chí là nịnh nọt như vậy ư?
Trần Thông như nghĩ ra điều gì, vội bước tới nói: “Sếp Lý, có phải ông nhận nhầm người không? Tên Lâm Hàn này là một thằng nghèo kiết xác đó!”
“Chát!”, lại có tiếng tát vang lên.
Má bên kia của Trần Thông cũng sưng lên cân xứng với bên còn lại.
“Tên của cậu Lâm là loại người như cậu có thể gọi thẳng hả?”
Sếp Lý trừng Trần Thông, trong lòng hận Trần Thông muốn chết, tên này đắc tội Lâm Hàn thì thôi đi, nếu mà kéo ông ta theo, chắc ông ta tức chết mất.
“Này, mấy tên bảo vệ các người còn đứng đó làm gì? Mau đánh cho tên này một trận rồi quăng ra ngoài! Nếu không đánh thật mạnh vào, thì các người cũng cuốn gói cút hết đi!”
Sếp Lý lạnh lùng nói: “Trần Thông, sau này cậu mà còn xuất hiện trước mặt tôi nữa thì tôi thấy cậu lần nào sẽ đánh cậu lần đó!”
“Hả!”
Trần Thông trợn tròn mắt, mặt mày dại ra nhìn sếp Lý, rồi lại nhìn Lâm Hàn, run lên. Lẽ nào tên Lâm Hàn này còn che giấu thân phận gì sao? Chứ sao ông ta lại cung kính với cậu ta như vậy?
Mấy tên bảo vệ nghe vậy sửng sốt, tuy trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn xông lên lôi Trần Thông ra đại sảnh.
Bên ngoài đại sảnh lập tức truyền đến tiếng hét thảm thiết của Trần Thông, hiển nhiên, bọn họ ra tay rất nặng.
Sếp Lý lại quay sang cười xòa với Lâm Hàn: “Cậu Lâm, ngại quá, tên cấp dưới Trần Thông này của tôi đúng là chẳng hiểu chuyện gì hết, mong cậu rộng lượng đừng tính toán nhé”.
Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng nói: “Cấp dưới của ông đúng thật là không hiểu chuyện, phải dạy dỗ cẩn thận vào”.
Sếp Lý nghe thế, toàn thân run lên:
“Vâng vâng vâng! Lát nữa tôi sẽ dạy dỗ bọn họ lại!”
“Được rồi, dẫn tôi vào phòng trước đi, sau đó nhớ dạy dỗ lại. Lần sau còn như vậy, thì đừng trách tôi không khách sáo”, Lâm Hàn lại nói.
Sếp Lý gật đầu như giã tỏi, vội vàng kính cẩn đưa Lâm Hàn đi vào phòng trong.