Lạc Ương Ương sửng sốt một chút, Phong Thánh phản ứng quá mức bình tĩnh đạm định.
Cô là bị người tính kế, sự kiện kia cũng coi như dính líu tới Phong Thánh, lấy tính tình của anh, anh không có khả năng không có một chút phản ứng.
Giải thích duy nhất chính là……
Lạc Ương Ương ngưng mi, kinh ngạc nhìn Phong Thánh: “Anh biết là cô ta?”
“Ừ.” Thần sắc của Phong Thánh, vẫn không có biến hóa gì.
“Anh biết được từ khi nào?” Lạc Ương Ương nhìn ánh mắt Phong Thánh, có chút thất vọng.
Trực giác nói cho cô biết, Phong Thánh nhất định không phải buổi tối hôm nay mới biết được.
Cô cảm thấy chính mình bị phản bội.
Cô cho rằng, ở trên sự kiện này, cô và Phong Thánh là cùng một chiến tuyến.
Cô bị người hạ dược, cuối cùng anh đảm nhận giải dược, chẳng lẽ anh đối với người hạ dược cô, đều không có một chút cảm tưởng nào sao?
Nhưng mà, sau khi Phong Thánh biết người hạ dược cho cô là Diệp Sa Nghiên, lại không nói cho cô biết.
Không nói cho cô thì thôi, dù sao ở trong mắt Phong Thánh, cô không đáng nhắc tới.
Quan trọng là, từ thái độ kiêu ngạo của Diệp Sa Nghiên vào đêm nay để xem, Phong Thánh cũng không có bởi vì chuyện này, đi tìm Diệp Sa Nghiên gây phiền toái.
Cô bị người làm hại, Phong Thánh cũng gián tiếp bị cô lợi dụng một đêm, anh có thể tâm bình khí hòa chịu đựng qua như vậy?
“Ngày hôm sau.” Phong Thánh lời ít mà ý nhiều nói xong, vén nước lên tiếp tục giúp Lạc Ương Ương tắm sạch.
Nói là giúp cô tắm sạch, chi bằng nói, Phong Thánh là đang mượn cơ hội thỏa mãn xúc cảm của mình.
Có xem có sờ, cảm giác còn không kém.
“Ngày hôm sau? Ngày hôm sau sau khi tôi bị bỏ thuốc?” Lạc Ương Ương cả kinh mở to một đôi mắt to hắc diệu thạch.
Phong Thánh lại có thể nhanh như vậy liền tra ra, là Diệp Sa Nghiên bỏ thuốc?
“Ừ.” Bàn tay to của Phong Thánh di chuyển ở trên eo rắn nhỏ của cô, không chút để ý đáp.