Cô cả kinh khẽ mắng một tiếng, nghiêng người một cái quay cuồng lăn sang một bên ngay lập tức, thân thể nhỏ linh hoạt thoăn thoắt giống như con báo nhỏ hoang dã.
Con bà nó!
Đó chính là nước sôi nóng hôi hổi còn bốc khói a!
Nếu thật bị phỏng đến, cô có thể bị hủy dung.
Sau khi Lạc Ương Ương kinh hồn chưa định nhanh chóng né tránh, Phong Diệc Hàm lại kêu to lên.
“Á --”
Âm thanh Phong Diệc Hàm kêu đến quá thảm.
Lạc Ương Ương quay cuồng đến nửa nằm sấp trên sô pha, vội vàng quay đầu lại, mắt to sáng ngời mở to một chút.
Nước sôi ngã vào trên sô pha ướt một khối nhỏ, ly thủy tinh sau khi nhảy đánh một chút ở mép sô pha mềm mại, toàn bộ cái ly ngã ở trên chân Phong Diệc Hàm.
Phong Diệc Hàm mang ủng màu đen ngắn, nước sôi trong ly vừa lúc đổ vào trong ủng ngắn của cô ta.
‘ Choang! ’ một tiếng là âm thanh ly thủy tinh ngã trên mặt đất.
Cùng với tiếng ly thủy tinh ngã trên mặt đất vỡ tan, ‘ loảng xoảng ’ lại một tiếng vang khác!
Là âm thanh sau khi Phong Diệc Hàm bị nước sôi phỏng đến, tay phải buông lỏng, bình nước trước nện ở bàn trà pha lê, sau đó lại rơi xuống mặt đất.
“Á --”
Cùng với tiếng bình nước rơi xuống đất, một tiếng kêu to của Phong Diệc Hàm còn chưa có hoàn toàn rơi xuống, liền lại một tiếng kêu thảm thiết lớn hơn nữa.
Tiếng rơi vang liên tiếp cùng tiếng kêu thảm thiết của Phong Diệc Hàm, hết thảy này phát sinh quá nhanh, trước sau không vượt qua thời gian năm giây.
Lạc Ương Ương nửa nằm sấp trên sô pha, đều nhìn đến trợn tròn mắt.
Bởi vì cô nhìn thấy lúc bình nước rơi xuống mặt đất, bình nước bị nện mở, hắt một bát nước lên cẳng chân phải của Phong Diệc Hàm.
“Á -- nóng quá! Đau quá! A……”