Lạc Ương Ương đánh bạo không dời tầm mắt đi, cũng không nhìn nghiêng liếc mắt cô một cái, Phong Thánh hoàn toàn xem cô không tồn tại, trong lòng cô trực tiếp lẩm bẩm.
Phong Thánh cường thế kêu cô lên xe như vậy, kết quả lại gạt cô sang một bên, rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì?
Ngũ quan đao tước của Phong Thánh tuấn dật phi phàm, khí chất tự phụ lãnh ngạo.
Lạc Ương Ương suy nghĩ mục đích anh gọi cô lên xe, kết quả nhìn chằm chằm anh nhìn đến thất thần.
Trong lúc suy nghĩ có chút bay xa, Phong Thánh bỗng nhiên ngước mắt rét lạnh bắn về phía cô, Lạc Ương Ương chậm nửa nhịp chớp chớp mắt to, sau khi hoàn hồn nhìn thấy Phong Thánh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cô hoảng hốt, vội dời tầm mắt đi.
Điên rồi điên rồi.
Sao cô lại nhìn khuôn mặt than lạnh của Phong Thánh đến thất thần chứ.
“Tôi rất đẹp mắt không?” Phong Thánh lạnh mặt, trong ấn tượng rất ít có người sẽ ở dưới gần khoảng cách như vậy, to gan nhìn chằm chằm anh, đến đôi mắt cũng không chớp một chút.
“Không có không có.” Lạc Ương Ương lắc đầu đặc biệt kiên định, liên thanh phủ nhận.
Đáng chết, cô hẳn sẽ không bị trở thành hoa si chứ?
“Tôi khó coi?” Mắt lạnh của Phong Thánh nhíu lại, hơi thở nguy hiểm chợt ngưng tụ ở trong xe nhỏ hẹp.
Anh là đàn ông, tuy rằng bị nói đẹp mắt không quá ổn thỏa, nhưng cái lắc đầu này của Lạc Ương Ương, anh nhìn cực kỳ khó chịu.
Lạc Ương Ương lại lần nữa lắc đầu, lần này lắc càng kiên định, ở dưới mắt lạnh mang theo ánh sáng nguy hiểm lập lòe của Phong Thánh, cô chỉ có thể liên tục khẳng định nói: “Đẹp, đặc biệt đẹp, lão soái lão soái!”
Đây nếu là ở cổ đại, cô là phạm nhân, Phong Thánh tới thẩm vấn cô, cô xác định vững chắc chỉ có một con đường có thể đi, đánh cho nhận tội!
“Tôi rất già?” Ánh mắt Phong Thánh hơi thâm thúy, đối với câu trả lời của Lạc Ương Ương, hiển nhiên vẫn là không hài lòng.
“Không già, không già! Tuyệt đối không già, tuổi đẹp hào hoa phong nhã nói chính là anh!” Lạc Ương Ương nói đến vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng lại sắp khóc.
Cô không ngồi cái xe này nữa, cô muốn xuống xe có thể chứ?