Lạc Ương Ương lại có thể cả người đều bám ở trên người Phong Thánh, nhìn hai chân ngắn nhỏ kia của cô ấy, gắt gao ôm eo Phong Thánh, liếc mắt một cái nhìn qua đừng quá ái muội.
Phong Thánh cũng không nghĩ tới, cửa thang máy vừa mở, anh liền nhìn thấy trên người Phong Thi Nhã treo đầy túi.
“Em đều không nhìn thấy gì!” Phong Thi Nhã khiếp sợ đến hai mắt mở to, thấy đôi mắt Phong Thánh phát lạnh liếc cô, cô lập tức xoay người một cái liền mặt hướng vách tường thang máy, “Các người vào đi.”
Ngoan ngoãn, anh hai sẽ không sợ bị người thấy chọc phiền toái sao?
Ban ngày ban mặt liền trắng trợn táo bạo không kiêng dè như vậy, đây cũng quá lớn mật.
Lạc Ương Ương bám ở trên người Phong Thánh đưa lưng về phía thang máy, đột nhiên nghe được giọng nói của Phong Thi Nhã, cô bỗng nhiên quay đầu lại.
Nhìn thân ảnh Phong Thi Nhã đứng đối mặt tường, khuôn mặt nhỏ của cô ‘ vèo ’ một tiếng liền trướng đến đỏ bừng.
“Mau, mau buông em xuống!” Lạc Ương Ương vừa quay đầu liền vội vàng thúc giục Phong Thánh.
Tay Phong Thánh từ nâng dưới mông cô chuyển qua ôm chặt bắp đùi của cô, anh không buông tay, cô hoàn toàn không thể đi xuống.
Mắc cỡ chết người, lại có thể bị người quen nhìn thấy cô và Phong Thánh như vậy.
“……” Phong Thánh hơi nhướng mày lạnh, nhìn Lạc Ương Ương cười tà ác, ngay sau đó chân dài vượt một cái, ôm cô liền vào thang máy.
Hiện tại vật nhỏ biết thẹn thùng?
Vừa rồi lúc dũng mãnh nhảy đến trên người anh như vậy, sao không thấy cô do dự nửa phần.
Theo Phong Thánh tiến vào thang máy, mày đẹp của Lạc Ương Ương lập tức nhăn lại, mày nhướng lên thành chữ bát ngược, miệng nhỏ anh đào phấn nộn cũng dẩu lên.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương nhăn thành một đoàn, hai mắt giống như mèo con, tội nghiệp nhìn anh, tâm tình Phong Thánh trong nháy mắt liền sung sướng lên.
Anh hơi cúi đầu ghé vào bên tai cô, hơi thở cực nóng phun ở trên lỗ tai trắng nõn của cô, mê hoặc nói nhỏ nói: “Hôn anh một cái, anh liền thả em xuống.”