Buổi sáng sau khi ba lô bị Tô Phạm lấy đi, cô có nghĩ tới muốn cầm trở lại, nhưng Tô Phạm lấy đi liền thuận thế đeo lên, đây cũng không phải chuyện lớn gì, cô cũng liền không muốn lấy về ngay.
Nguy Chỉ Đồng bị Lạc Ương Ương làm tức giận một bụng, sau khi cắn răng nhịn xuống, lại thấp giọng chất vấn nói: “Tôi hỏi cô, có phải cô thích Tô Phạm không?”
Nguy Chỉ Đồng mới vừa nói xong, đôi mắt Lạc Ương Ương liền mở to một chút, một bộ dáng nhìn thấy quỷ, tam quan cả người đều bị gõ mạnh một gậy.
Cô thích Tô Phạm?
Đây là cái quỷ gì?
Con mắt nào nhìn thấy cô thích Tô Phạm!
“Đầu óc cô có bệnh đi?” Khiếp sợ qua đi, Lạc Ương Ương lật mắt xem thường Nguy Chỉ Đồng.
“Đầu óc cô mới có bệnh!” Tự nhiên bị mắng, Nguy Chỉ Đồng càng bực bội, giọng nói vốn nhỏ dò hỏi, nháy mắt biến thành âm lượng bình thường.
Nguy Chỉ Đồng vừa khôi phục âm lượng bình thường, mấy người phía trước liền đều nghe được lời nói của cô ta.
Tô Phạm đi tuốt đàng trước mặt, theo sau là Vưu Vưu, Thượng Nhất Nhiên, ba người đều quay đầu, sôi nổi nhìn về phía tiểu đội sau cùng Lạc Ương Ương và Nguy Chỉ Đồng.
“Vậy cô chính là mắt có vấn đề!” Thấy mấy người phía trước dừng lại xoay người sang, Lạc Ương Ương cũng không khách khí lạnh nhạt nói với Nguy Chỉ Đồng như cũ.
Nguy Chỉ Đồng thích Tô Phạm, sau đó nghĩ lầm cô cũng thích Tô Phạm, cho nên mới tranh đoạt với cô.
Cô và Tô Phạm nhận thức mười mấy năm, nếu hai người thật có hoa lửa tình cảm mãnh liệt gì đó, đến phiên Nguy Chỉ Đồng tới trừng mắt với cô sao?
Nguy Chỉ Đồng không đơn thuần chỉ là mắt có vấn đề, đầu óc cũng có vấn đề!
Sau khi Lạc Ương Ương nói xong, là không bao giờ muốn nói nhảm với Nguy Chỉ Đồng nữa, tốc độ nhanh hơn liền đi về phía trước, đi đến bên cạnh Vưu Vưu.
Ánh mắt Tô Phạm vẫn luôn ngưng tụ ở Lạc Ương Ương, bớt thời giờ liếc nhìn Nguy Chỉ Đồng, sau khi thấy Lạc Ương Ương cũng không có chuyện gì, anh liền không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.