Nếu đã như vậy, cô vẫn là thử một chút rồi nói.
Nhiều người nhìn như vậy, phỏng chừng có hơn trăm người, Lạc Ương Ương hít sâu vài hơi.
Sau khi đánh bản lần thứ hai, tâm cô bình tĩnh xuống, rốt cuộc đọc lên lời kịch quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Bởi vì mỗi nhân vật trong kịch bản đều là Lạc Ương Ương viết, chính cô diễn lên, cảm giác nhập vào phi thường mạnh.
Mỗi thần thái đều diễn xuất ra quá trình mưu trí của nữ chủ trong phim, trạng thái phi thường no đủ, ngôn ngữ tay chân cũng cực kỳ dán sát nhân vật.
Cô diễn diễn, rất nhiều nhân viên công tác đều bị cô mang vào trong cảnh, hai mắt si ngốc nhìn cô, nhìn nhân vật trong phim rất sống động.
Sau khi thử ổng kính kết thúc, Lạc Ương Ương đứng thấp thỏm bất an, không biết chính mình diễn như thế nào.
Trong lòng Hoa Nhất Phi là phi thường vừa lòng, anh đứng lên từ sau máy móc.
Anh mới vừa đứng lên, nhân viên công tác liền nhiệt tình vỗ tay.
‘ bốp bốp bốp’ âm thanh đặc biệt ngẩng cao.
Lạc Ương Ương bị tiếng vỗ tay đột ngột làm hoảng sợ, không biết làm sao nhìn nhân viên công tác chung quanh.
Vì sao lại vỗ tay, chẳng lẽ nói, cô diễn đến rất tốt?
Hoa Nhất Phi vừa nghe được tiếng vỗ tay, ánh mắt lười nhác hơi nghiêng.
Tiểu Trương tài vụ vừa vặn tiếp thu được ánh mắt của anh, ấn đường của anh run lên lập tức ngừng vỗ tay, còn xả đem bên cạnh Phao Phao, không cho anh tiếp tục vỗ tay.
Đạo diễn sinh khí, vỗ tay này cũng không thể gấp.
Hai ba giây sau, vỗ tay liền hoàn toàn không có.
“Khụ……” Hoa Nhất Phi ho nhẹ một tiếng, thu liễm thần sắc một chút, khi nhìn về phía Lạc Ương Ương, chỉ đạm giọng nói, “Tạm được.”
“Trả lời này của anh quá miễn cưỡng, em thấy vẫn là chọn người khác tới diễn thì tốt hơn.” Lạc Ương Ương mặt mày vui vẻ, xoay người liền muốn đi phòng trang điểm thay trang phục diễn.
Cô đã nói, cô là người chưa từng diễn qua, sao có thể đi lên liền diễn tốt được.