Trời ạ, cô là thuần khiết, cái gì cũng đều không hiểu……
“Cô nói cái gì!” Lạc Ương Ương vừa thu di động lại, còn dùng khuỷu tay nhẹ đụng Phong Thi Nhã một chút, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhiễm đỏ ửng.
“Ô! Thẹn thùng sao!” Phong Thi Nhã ái muội nhướng mày, trêu chọc nói.
“Mới không có!” Lạc Ương Ương ảo não phản bác, khuôn mặt nhỏ càng hồng nhuận.
Lạc Ương Ương không dám lại nháo với Phong Thi Nhã nữa, một đôi mắt to sáng ngời chếch sang phải, trộm nhìn về phía phố đối diện.
Phong Thánh nói, nhìn sang phải, lầu hai tiệm cơm Tây.
Con đường đối diện cô vừa lúc là một tiệm cơm Tây, cô ngước mắt nhìn lên trên, ở lầu hai cửa sổ sát đất, liếc mắt một cái liền thấy được Phong Thánh ngồi ở vị trí dựa cửa sổ.
Anh đang dùng cơm, cùng……
Lạc Ương Ương tập trung nhìn vào, phát hiện ngồi ở đối diện Phong Thánh, là một mỹ nữ tóc dài phiêu phiêu.
Thấy không rõ lắm khuôn mặt mỹ nữ, nhưng nhìn bộ dạng quần áo hào phóng khéo léo của cô ta, ngũ quan diện mạo khẳng định cũng sẽ không quá kém.
“Ta kháo! Anh hai là đang hẹn hò sao?” Phong Thi Nhã thấy được nội dung tin nhắn, cũng nhìn về phía lầu hai tiệm cơm Tây ở phố đối diện, kinh hô.
Anh hai đây là ngoại tình?
Còn cố ý gửi tin nhắn để Ương Ương đi bắt gian?
Nhìn một màn hẹn hò dùng cơm ở lầu hai nhà hàng, Lạc Ương Ương cũng là xem đến kinh hãi không thôi.
“Cầm!” Cô nghiêng người một cái, đẩy túi lớn túi nhỏ đã mua lúc đi dạo phố đền trong lòng ngực Phong Thi Nhã, kem trong tay cũng nhét vào trong tay Phong Thi Nhã.
Vị trí phía trước một chút vừa lúc có lối đi bộ, Lạc Ương Ương đeo ba lô nhỏ nghiêng vượt một cái, liền mau chân phóng về phía trước.
Hai người đi dạo phố một ngày, mua rất nhiều đồ vật, hai tay Phong Thi Nhã cầm ôm túi trong lòng ngực đến sắp bị bao phủ.
“Aizz, Ương Ương……” Thấy Lạc Ương Ương nổi giận đùng đùng đi về phía lối đi bộ, Phong Thi Nhã hô một tiếng kêu cô ấy lại.
Phong Thi Nhã nghĩ nghĩ, đặt túi trong lòng ngực ở trên mặt đất sửa sang lại một chút, hai tay xách theo đầy túi cũng đi đến lối đi bộ.