Phong Thi Nhã thấy anh không trả lời, trong lòng biết, tám chín phần mười là đồng ý sẽ không nói ra ngoài, lại nói, anh hai bận rộn như vậy, cũng không có thời gian bát quái kia.
“Anh hai, anh cũng không đành lòng chia rẽ một đôi uyên ương khổ mệnh đúng không? Anh liền giúp em nói với ba mẹ em đi? Để cho bọn họ đừng cắt tài chính của em.” Đôi tay Phong Thi Nhã vừa nhấc lại tạo thành chữ thập, lại thỉnh cầu Phong Thánh hỗ trợ lần nữa.
“Đây là chuyện nhà của cô, tôi mặc kệ.” Phong Thánh tàn nhẫn cự tuyệt, ở nháy mắt khi Phong Thi Nhã mất mát xuống, lại không nhanh không chậm nói tiếp, “Chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?” Ánh mắt ảm đạm xuống của Phong Thi Nhã, nháy mắt lại sáng lên.
“Nếu ba mẹ em cắt tài chính của em, em có thể đến Phong thị đi làm, anh hai phát tiền lương cho em.” Sau khi Phong Thánh lạnh lùng nói xong câu đó, liền lãnh khốc lướt qua Phong Thi Nhã đi về phía trước.
Đôi mắt Phong Thi Nhã, trong phút chốc liền cọ quang tỏa sáng lên.
Anh hai phát tiền lương cho cô?
Chuyện này có thể sao!
Anh hai hào phóng như vậy, dù cô đi Phong thị làm em gái nhỏ bưng trà, tiền lương khẳng định cũng phi thường phi thường cao!
Nhưng mà……
“Anh hai, nếu em không đi quẹt thẻ đi làm, anh sẽ trừ tiền lương của em sao?” Phong Thi Nhã vội vàng chạy đến bên cạnh Phong Thánh, truy hỏi.
“Sẽ không.” Phong Thánh cũng không nghiêng liếc mắt nhìn Phong Thi Nhã một cái, thẳng đi về phía xe riêng dừng ở cửa.
“Anh hai! Anh quá soái! Anh yên tâm, anh đối với em tốt như vậy, em khẳng định sẽ không hại Ương Ương!” Giải quyết một chuyện đại phiền lòng, Phong Thi Nhã vui vẻ vung tay hoan hô.
Cô vui vẻ chỉ thiếu xông lên ôm gấu Phong Thánh, biểu đạt kích động của cô, nhưng cô cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, thật xông lên đi ôm gấu, không chừng bị anh hai một chân đá bay.
Phong Diệc Hàm cũng chuẩn bị ra cửa, mới vừa kéo cửa biệt thự dày nặng ra, liền nghe được cửa truyền đến tiếng hoan hô của Phong Thi Nhã.
Phong Diệc Hàm nghe một chút liền nghe ra giọng nói của Phong Thi Nhã, nghi hoặc sao Phong Thi Nhã lại chạy đến nhà cô?