“Cậu, cậu! Đại bạch nhãn lang!” Tiếng chuông di động của Thuần Vu Thừa vang lên, anh vừa ra cửa tiếp điện thoại vừa lên án Phong Thánh.
Văn phòng an tĩnh, Phong Thánh lại không có lập tức làm việc, chỉ nhìn chằm chằm thẻ đen trên mặt bàn, trầm tư lên.
Buổi tối.
Lạc Ương Ương tắm nước lạnh đi ra, liền nhìn thấy Phong Thánh ngồi ở trên giường.
Đôi mắt anh thâm trầm nhìn chằm chằm cô, trực tiếp nhìn chằm chằm đến trong lòng cô trầm xuống: “Sao anh lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi?”
Ánh mắt Phong Thánh quá mức thâm thúy, ám trầm như giếng cổ sâu không thấy đáy, nhìn cô tựa như nhìn quái vật.
“Lạc Ương Ương.” Phong Thánh cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, tóc Lạc Ương Ương ướt rối tung xõa trên vai.
Không biết bắt đầu từ khi nào, khi nỉ non ba chữ Lạc Ương Ương này ở giữa môi răng, anh lại có loại tâm tình cảm giác sung sướng.
“Ừ.” Giọng nói Phong Thánh rất có từ tính, phi thường dễ nghe.
Nhưng Lạc Ương Ương nhìn anh, lại dưới chân mọc rễ, không dám tới gần.
Sao cô cảm thấy, đêm nay Phong Thánh có chút là lạ.
Nhìn Lạc Ương Ương mới vừa tắm gội xong, khuôn mặt nhỏ thủy nhuận có thể véo ra nước, Phong Thánh nhẹ giọng dụ hoặc: “Lại đây.”
Khung xương vật nhỏ rất nhỏ, cô không thích mặc váy ngủ, áo ngủ dài to rộng mặc ở trên người cô, lung lay khiến dáng người cô càng tinh tế.
Hình vẽ Đôrêmon hoạt hình ở trên áo ngủ, và khuôn mặt nhỏ non nớt kia của cô thành công tôn nhau lên.
Phong Thánh nhìn cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ cảm giác tội ác.
Vật nhỏ còn nhỏ như vậy, mới mười chín tuổi, anh liền ăn cô.
Nhưng loại cảm giác tội ác này rất nhanh bị anh đè ép xuống, anh sẽ bồi thường cho cô thật tốt.
“Anh muốn làm gì?” Lạc Ương Ương do dự chớp mắt một cái, đi về phía anh.
Gian phòng rất lớn, cô đã sớm nhận rõ sự thật, có một số việc, dù cô trốn như thế nào, cũng là trốn không thoát.