Nhưng mà, cô vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy Phong Thi Nhã chú ý tình huống của cô, hai tay giơ ra, thương mà không giúp gì được nhìn cô.
Trong đại sảnh đều là người, Lạc Ương Ương cũng không kêu to giãy giụa kịch liệt thật lớn.
Cô đánh không lại Phong Hành cao to, cuối cùng chỉ có thể bị anh ta mạnh mẽ kéo vào sân nhảy.
“Tôi sẽ không nhảy!” Lạc Ương Ương một phen hất rớt tay Phong Hành đặt ở trên người cô.
Phong Hành nghe không hiểu tiếng người có phải không?
Cô nói cô không muốn nhảy với anh ta!
“Anh dạy cho em thì tốt rồi, học rất dễ.” Phong Hành nói rõ chính là cường lôi kéo Lạc Ương Ương khiêu vũ.
Anh đâu sẽ quản nhiều như vậy, ôm eo Lạc Ương Ương liền xoay tròn lên, trước xoay cô đến choáng váng rồi nói.
Lạc Ương Ương bị dẫn theo vừa chuyển vào chính giữa sân nhảy, dưới chân bị xoay chuyển lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, cô chỉ có thể bắt lấy cánh tay Phong Hành, phòng ngừa chính mình té ngã.
Lúc Phong Thánh tiến vào đại sảnh, mắt lạnh nhanh chóng nhìn quét một vòng ở trong đại sảnh phi thường náo nhiệt.
Khi nhìn thấy Lạc Ương Ương lại có thể đang khiêu vũ trong sàn nhảy, có chút ngoài ý muốn.
Khi thấy rõ ràng người nhảy với cô là Phong Hành, mặt lạnh Phong Thánh lập tức liền trầm xuống.
“Phong Hành! Anh đừng xoay!” Phong Hành nhảy hoàn toàn không phải khiêu vũ, anh ta cường ôm cô hoàn toàn chính là xoay loạn.
Lạc Ương Ương biết khiêu vũ, nhưng cô hoàn toàn không theo kịp bước chân xoay chuyển của Phong Hành.
Trong lúc đó, cô còn dẫm Phong Hành mấy đá, nhưng Phong Hành hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại xoay chuyển càng vui.
“Em là choáng váng đầu sao? Không có việc gì, xoay thêm vài vòng liền không choáng váng nữa.” Phong Hành mang theo Lạc Ương Ương, đi qua từ hai đôi nam nữ xoay tròn.
Chỉ xoay tròn xoay người một cái, Lạc Ương Ương thấy được Phong Thánh đi tới từ cửa.