Cô chán ghét Phong Thi Nhã như vậy, có một nguyên nhân rất lớn là, mỗi lần Phong Thi Nhã nhìn thấy cô, đều sẽ đặc biệt đáng giận nhắc nhở cô, cô không phải con ruột nhà họ Phong.
Loại giày vò trên tinh thần này, quả thực làm cô không thể chịu đựng được!
“Cô chỉ là họ Phong mà thôi, trên người của cô không chảy dòng máu nhà họ Phong, tôi giống như chủ nhân biệt thự này, đều chảy huyết mạch nhà họ Phong, muốn ngăn cản tôi đi vào, cô còn chưa có tư cách này!”
Phong Thi Nhã cười lạnh, từng câu từng chữ giống như như châm chọc đâm vào da thịt Phong Diệc Hàm, đau đến lòng cô đang nhỏ máu.
Nhìn Phong Diệc Hàm tức không có chỗ phát, tâm tình Phong Thi Nhã không khỏi thật tốt, cô tiếp tục đi về phía trước muốn đi vào nhà họ Phong, bước chân lại chợt ngừng lại.
Nhìn Phong Ngật không biết xuất hiện ở cửa từ khi nào, hơi thở thịnh khí bức người trên người Phong Thi Nhã, nháy mắt liền thu liễm, còn có chút nói lắp: “Anh, anh Ngật.”
Phong Thi Nhã chỉ dám kiêu ngạo ở trước mặt Phong Diệc Hàm mà thôi, ở trước mặt những người nhà họ Phong khác, cô chính là một cô gái cởi mở thích cười.
Đột nhiên nhìn thấy Phong Ngật, cô là thật hơi bị dọa sợ.
Phong Ngật đứng ở cửa bao lâu?
Anh nghe được bao nhiêu?
Nhìn Phong Ngật, Phong Thi Nhã cảm thấy chính mình có chút nội thương.
Lần này xong rồi, bởi vì một Phong Diệc Hàm, phỏng chừng hình tượng cô sẽ bị huỷ hoại, đây cũng quá không đáng giá.
“Anh ba……” Phong Diệc Hàm cũng vội vàng quay đầu lại, nhìn Phong Ngật, miệng cô ta mếu máo một cái liền một bộ dáng ủy khuất muốn khóc.
“……” Phong Thi Nhã liếc nhìn Phong Diệc Hàm nói khóc liền khóc, kỹ thuật diễn có thể so với ảnh hậu, trong lòng ghê tởm phỉ nhổ một câu.
Vừa rồi lúc Phong Diệc Hàm kéo cánh tay cô rất hung nha, cô chỉ nói vài câu mà thôi, khóc ủy khuất như vậy là có ý tứ gì, rất giống cô cầm đao chém cô ta.
Nhưng mà.
Nhìn Phong Diệc Hàm muốn khóc không khóc, một bộ dáng nhu nhược chọc người, tầm mắt Phong Thi Nhã vừa chuyển, thật cẩn thận nhìn Phong Ngật.
Phong Ngật khá tốt với Phong Diệc Hàm, chuyện này cô vẫn luôn biết.