Phong Thánh cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy anh tìm được nguyên nhân Lạc Ương Ương tức giận.
“Có phải em cảm thấy hai tỷ quá đắt?” Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương bên cạnh, hỏi đến gọi là trực tiếp sảng khoái.
“Chẳng lẽ không đắt sao?” Mắt to Lạc Ương Ương lại trừng lớn.
Phong Thánh nói lời này, anh tưởng là hai đồng tiền sao?
“……” Phong Thánh thức thời tránh đi vấn đề này, tiếp đó chỉ vào sàn nhà dưới chân nói, “Em biết tòa nhà lớn này là danh nghĩa của ai không?”
“Anh đừng nói với em là danh nghĩa của anh.” Lạc Ương Ương tựa hồ nghĩ tới cái gì, mí mắt liền co rút vài cái.
“Không phải anh, nhưng cũng không sai biệt lắm.” Phong Thánh giải thích nói, “Đây là danh nghĩa của Phong Ngật, cho nên em không cần cảm thấy hai tỷ đắt, ra tay trái vào tay phải, tiền này vẫn là của nhà họ Phong.”
Lạc Ương Ương vừa nghe, cảm thấy chính mình có chút hỗn độn.
Hoá ra náo loạn nửa ngày, Phong Thánh là đang mua đồ của nhà mình?
“Không đúng rồi.” Đầu óc Lạc Ương Ương đột nhiên thay đổi giống như hiện ra linh quang, đột nhiên liền biến thành đặc biệt thông minh lên, “Tập đoàn Phong thị có một sản nghiệp như vậy sao?”
Lúc cô tiến vào cố ý nhìn một chút, tòa nhà lớn này không có một chút bảng hiệu, càng đừng nói nhìn thấy chữ dưới cờ Phong thị.
Phong Thánh nghĩ nghĩ, cũng không dấu diếm đúng sự thật nói: “Đây không phải sản nghiệp tập đoàn Phong thị, đây là hội sở tư nhân của Phong Ngật.”
“Tư nhân?” Ánh mắt Lạc Ương Ương nhìn về phía Phong Thánh, có một tia nghi hoặc nhỏ.
Cô chưa từng ở công ty tổng bộ tập đoàn Phong thị gặp qua Phong Ngật, cho nên, Phong Ngật thân là người nhà họ Phong, lại có thể thật sự không có đi làm ở Phong thị, tự anh ở bên ngoài gây dựng sự nghiệp?
“Ừ, tư nhân.” Phong Thánh dắt Lạc Ương Ương tiến vào phòng.
Sau khi người phục vụ rót ly nước cho hai người, liền lui đi ra ngoài.
Phong Thánh - một kim chủ lớn như vậy ở chỗ này, Lạc Ương Ương vốn tưởng rằng sẽ có giám đốc gì đó tiến vào a dua nịnh hót.