Lạc Ương Ương vừa định nói ‘ Vậy mau nói, bằng không người đầu tư liền đi rồi ’, kết quả liền nghe Hoa Nhất Phi nói: “Ông chủ Lỗ, ngài thật sự muốn rút đầu tư?”
Vừa nghe lời này, Lạc Ương Ương quả thực muốn đánh Hoa Nhất Phi một trận tơi bời.
Sao có thể hỏi như vậy!
Đàn ông đều sĩ diện, lúc trước người đầu tư đã buông lời nói, lúc này lại nói không rút đầu tư chẳng phải là đánh mặt chính mình?
Hoa Nhất Phi liền không thể hỏi đến uyển chuyển một chút sao!
“Rút!” Ông chủ Lỗ thuận thế nhìn về phía Hoa Nhất Phi.
Nhưng mà, khi ông nhìn về phía Hoa Nhất Phi, tầm mắt lại bỗng sáng ngời, lướt qua Hoa Nhất Phi dừng ở trên mặt Lạc Ương Ương một bên.
Cô gái nhỏ này hợp khẩu vị của ông ta!
Nhìn thân thể ngây thơ, nho nhỏ như vậy khai phá lên khẳng định rất có lạc thú!
Câu trả lời của ông chủ Lỗ, làm tâm tình Lạc Ương Ương rơi xuống đáy cốc một chút, tiếp đó liền bỏ quên ánh mắt tham lam của đối phương khi nhìn về phía cô.
Lạc Ương Ương không thấy được, nhưng Hoa Nhất Phi lại thấy được rõ ràng, ánh mắt vốn lười nhác của anh, chợt hiện lên một chút lệ quang.
“Ai, ai nói muốn rút?” Ông chủ Lỗ hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Lạc Ương Ương, đột nhiên liền thay đổi chủ ý.
Đột nhiên nghe được chuyển cơ, Lạc Ương Ương cũng là hai mắt sáng ngời nhấc đôi mắt lên.
Nhưng mà, khi cô nhìn thấy người đầu tư ông chủ Lỗ đang ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, mày nhỏ của cô lập tức nhăn lại.
Ánh mắt ông chủ Lỗ nhìn cô, nóng rực giống như khi Phong Thánh nhìn cô vào ban đêm.
Bất đồng chính là, trong ánh mắt của ông chủ Lỗ, nhiều thêm tham lam mà Lạc Ương Ương chưa từng nhìn thấy được ở trong mắt Phong Thánh.
Chính là ánh mắt tham lam mập mạp ghê tởm này, làm trong lòng Lạc Ương Ương nổi lên ghê tởm.
Cực kỳ ghê tởm!
“Ông chủ Lỗ, phi thường xin lỗi, chúng tôi đã có người đầu tư mới.”
Dáng ngồi của Hoa Nhất Phi lười nhác, đột nhiên ngồi thẳng thân hình, anh hơi hnghiêng người, không lưu dấu vết chặn tầm mắt ông chủ Lỗ nhìn về phía Lạc Ương Ương.