Cô kết luận Phong Thánh không có thấy cô đẩy, chỉ cần cô phủ nhận đến cùng, có lẽ Phong Thánh sẽ tin tưởng cô.
Nhưng cô lại nản lòng thoái chí phát hiện, Phong Thánh lại có thể đến ý tứ liếc nhìn cô một cái cũng không có.
Toàn bộ quá trình, tầm mắt anh đều dừng ở trên người Lạc Ương Ương.
Phát hiện này, làm ánh mắt ác độc của Phong Diệc Hàm nhiễm vài tia hận ý.
“Sau đó……” Ánh mắt Lạc Ương Ương lập loè vài cái, yếu ớt nhìn Phong Thánh, chỉ vào kiện áo khoác lông màu đen dính cà phê, “Nhân viên cửa hàng muốn tôi mua cái áo này, ba vạn năm.”
Nghe đến đó, Phong Thánh nhấp miệng một chút.
Vấn đề của vật nhỏ xuất hiện ở chỗ này, cô không có tiền mua cái áo này.
Phong Thánh hoàn toàn làm lơ những người khác, thẳng nhìn Lạc Ương Ương: “Cô thích quần áo cửa hàng này?”
Lạc Ương Ương ngước mắt liếc nhìn anh một cái, trước gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Phát sinh chuyện như vậy, cô cảm thấy đặc biệt rất mất mặt.
Lúc rất mất mặt bị Phong Thánh nhìn thấy, cô liền càng cảm thấy mất mặt.
Phong Thánh trực tiếp từ ví tiền da thật màu đen, tiện tay rút ra một tấm thẻ đen, đưa tới trước mặt nhân viên cửa hàng: “Gói toàn bộ quần áo trong tiệm lại cho tôi.”
Gói toàn bộ?
Anh muốn mua toàn bộ quần áo trong tiệm?
Nhân viên cửa hàng nhìn chằm chằm thẻ đen sửng sốt một chút, tiếp đó cúi đầu khom lưng liên tục đáp được.
Đại kim chủ vừa ra tay liền rộng rãi như vậy, cửa hàng trưởng mừng rỡ thấy cười không thấy mắt, trong tiệm lớn như vậy gần mười nhân viên cửa hàng, toàn hành động nhanh chóng.
Lúc này các cô chỉ có một nhiệm vụ, gói toàn bộ quần áo có thể thấy được ở trong tiệm.
“Anh muốn làm gì?” Lạc Ương Ương nhìn nhân viên cửa hàng nháy mắt công việc lu bù lên, khiếp sợ nhìn Phong Thánh.
“Mua quần áo cho cô.” Phong Thánh nói đến đương nhiên, “Không phải cô thích quần áo cửa hàng này sao?”