Phong Thánh hơi cúi đầu làm việc, anh không cần ngẩng đầu, cũng có thể nhận thấy được mỗi một ánh mắt Lạc Ương Ương giận trừng tới đây.
Vật nhỏ, lại dựng lông.
Phong Thánh cũng không đi trấn an cô, ngược lại, anh tựa hồ rất hưởng thụ loại trừng mắt này.
Từ sau khi Lạc Ương Ương trốn đến trước cửa sổ sát đất, cự tuyệt nói chuyện với anh, khóe miệng lãnh trầm của anh, lại có thể khó được gợi lên một độ cung nhợt nhạt.
Nói như thế nào, có vật nhỏ ở trong văn phòng bồi anh, đến công việc buồn tẻ đều trở nên thú vị hơn nhiều.
Thứ bảy hôm nay, Lạc Ương Ương không cần đi học.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Phong Thánh, cô một mình một người đi đoàn phim.
Kịch bản cô viết đã bắt đầu quay, đạo diễn Hoa Nhất Phi bảo cô đi thăm quan đoàn.
Lúc Lạc Ương Ương đi vào phim trường, là ở chân núi.
Chân núi một mảnh đen nghìn nghịt có không ít người, các loại đạo cụ cũng là để đầy đất.
Lạc Ương Ương không xa không gần đứng ở một bên, vừa lúc nhìn thấy nam nữ chủ đang ở quay chụp.
Nam chủ là học trưởng cùng Học Viện Điện Ảnh với cô, Tiết Dật Phàm.
Khoảng thời gian trước, Vưu Vưu còn nói muốn cùng cô đi xem phim kinh dị mà anh làm diễn viên chính, kết quả bởi vì Phong Thánh nửa đường xông ra, đến bây giờ cô cũng chưa xem bộ phim kinh dị kia.
“Cắt!” một tiếng của đạo diễn Hoa Nhất Phi, Lạc Ương Ương tìm theo tiếng nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy anh vung tay một chút, “Qua! Nghỉ ngơi mười phút.”
Hoa Nhất Phi tùy ý xử lý tóc ngắn rơi ở trên trán, râu nơi khóe miệng cũng không cạo.
Lạc Ương Ương nhìn Hoa Nhất Phi bộ dạng suy sút trước sau như một, không khỏi cười nhạt một tiếng.
Toàn bộ đoàn phim, người cô nhận thức cũng cũng chỉ có Hoa Nhất Phi, nhấc chân liền đi về phía anh.
Về phần học trưởng Tiết Dật Phàm, cô là nhận thức anh, nhưng đối phương chưa chắc biết cô là cọng hành nào.
Buổi sáng quay chụp, Hoa Nhất Phi có chút mỏi mệt xoa ấn đường, bên tai liền vang lên một đạo tiếng nói mềm nhẹ hơi quen thuộc: “Đạo diễn Hoa.”