Lạc Ương Ương nhìn nhẹ nhàng tùy ý, thật ra trong lòng khẩn trương muốn chết, cô lo lắng lừa gạt không qua ải.
“……” Trong phút chốc, Lạc Anh cảm thấy bầu trời của bà lại sáng sủa.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, bầu trời quanh quẩn ở đỉnh đầu bà, lại biến thành trời đầy mây: “Ương Ương, mẹ không phải hỏi cái này.”
Không phải thích phạm vi phương diện lớn này, cuối cùng bà phải nói với Ương Ương như thế nào.
“Vậy mẹ hỏi chính là cái gì?” Lạc Ương Ương chớp mắt to của cô vài cái, vẻ mặt đơn thuần nhìn mẹ nhà mình.
Nhìn đôi mắt thanh thuần thấu triệt này của Ương Ương, môi Lạc Anh rung rung vài cái, lời nói tới bên miệng, đột nhiên liền không biết nên nói ra miệng như thế nào.
Ương Ương mới mười chín tuổi, cô chưa từng nói qua yêu đương, còn không hiểu tình yêu là cái gì.
Con gái bà, bà hẳn là hiểu rõ hơn ai khác, Ương Ương không phải người không đúng mực như vậy.
Nghĩ đến suy đoán không đâu của người nhà họ Phong, Lạc Anh đột nhiên liền tâm sinh áy náy.
Bà hẳn nên tin tưởng con gái của mình, sao có thể bảo sao hay vậy, bởi vì ngờ vực lung tung của người ngoài liền hoài nghi con gái mình một tay nuôi lớn.
“Không có gì.” Lạc Anh cười ôn nhu, trìu mến vuốt ve một đầu tóc dài của Ương Ương, “Ương Ương, con trưởng thành, không sai biệt lắm có thể yêu rồi.”
Nhìn thần sắc trìu mến rồi lại có chút thương cảm của mẹ, cái mũi Lạc Ương Ương đột nhiên đau xót, nhào vào trong lòng ngực mẹ mình, mang theo một tia nghẹn ngào làm nũng nói: “Mẹ, con muốn vẫn luôn bồi người, đời này đều không gả chồng được không?”
Lạc Ương Ương nhào vào trong lòng ngực mẹ, hốc mắt lập tức liền đỏ.
Cô lừa gạt mẹ, nếu mẹ biết chân tướng, sẽ có bao nhiêu thất vọng cùng thương tâm.
“Đứa nhỏ ngốc, nào có không gả chồng.” Lạc Anh vỗ nhẹ vào lưng con gái, vỗ trìu mến từng chút từng chút.
“Con không muốn rời khỏi mẹ.” Lạc Ương Ương cúi đầu, vùi đầu ở trong lòng ngực của mẹ liền nghẹn ngào, yên lặng chảy nước mắt.
Cô sợ, sợ sau khi mẹ biết chân tướng, liền sẽ không cần cô.