Mà Phao Phao và những người khác, hiển nhiên là phi thường quen thuộc.
Lạc Ương Ương nhìn nhân viên đoàn phim, có loại xấu hổ không hiểu không xen vào được.
Đang lúc cô không biết nên làm cái gì bây giờ, trùng hợp nhìn thấy Hoa Nhất Phi đi đến đây.
“Thế nào?” Lạc Ương Ương có chút chờ mong nhìn Hoa Nhất Phi.
Cách ăn mặc này của cô là nhân vật nữ chủ, khi nhìn thấy nữ chủ trong kịch bản của mình, sôi nổi xuất hiện ở trong gương, trong lòng Lạc Ương Ương là kích động.
Hoa Nhất Phi là đạo diễn, anh đối với kịch bản đều có một phen giải thích của anh.
Tuy rằng không tính toán thật sự diễn phim, nhưng Lạc Ương Ương vẫn muốn biết cái nhìn của anh.
Hoa Nhất Phi vẫn là thần sắc lười nhác kia, anh vòng quanh Lạc Ương Ương dạo qua một vòng.
Trong lòng anh là phi thường vừa lòng, nhưng cuối cùng nhìn Lạc Ương Ương tinh xảo xinh đẹp, anh chỉ đạm thanh nói: “Tạm được.”
“Tạm được?” Người đầu tiên dựng lông, là Phao Phao, “Đạo diễn Hoa! Đôi mắt anh bị ghèn dán lại rồi sao?”
Phao Phao một lòng chờ đợi đám người khích lệ, tiếng kháng nghị phi thường lớn.
“Lúc trước Ngưu Phối Phối trang điểm xong, anh còn gật đầu nói phi thường không tồi, anh nhìn khuôn mặt nhỏ của biên kịch một cái đi.” Phao Phao giơ tay, nâng cằm nhỏ của Lạc Ương Ương lên, “Muốn thủy linh bao nhiêu có thủy linh bấy nhiêu, đến mái tóc cũng tản ra một cổ tiên khí, này còn mạnh hơn Ngưu Phối Phối nhiều nha? Tạm được là ý tứ gì?”
Phao Phao thật là tức giận đến không thôi, trước kia sao anh không phát hiện, ánh mắt đạo diễn Hoa của bọn họ không tốt chứ.
Lạc Ương Ương liếc Phao Phao cực kỳ kích động vài lần, yên lặng mà đẩy tay anh ta đang nâng cằm cô xuống.
Cô còn chưa kích động, phản ứng của Phao Phao có thể quá lớn rồi không?
Hoa Nhất Phi nhìn ánh mắt không biến hóa gì của Lạc Ương Ương, lúc này mới nhìn về phía Phao Phao: “Tạm được chính là tạm được.”
“Không được! Tác phẩm tôi vừa lòng như vậy, anh chỉ đánh giá như vậy tôi không hài lòng, anh vẫn là đánh giá lại đi!” Hai tay Phao Phao chống nạnh, có phong phạm người đàn bà đanh đá nơi sườn núi.