Cũng may khoảng cách tuy không tính là xa nhưng cũng không tính là gần, lời nói vừa rồi của Phong Thánh với Phong Tử Mục, hẳn là không có bị những người khác nghe được.
“Bé trai kia là ai?” Lạc Ương Ương bị dắt đi nện bước nhanh hơn, không muốn bị người trong vườn hoa mai coi thành khỉ để vây xem.
“Cháu trai của ông chú, mười tuổi, tên Phong Tử Mục, là một tiểu ma vương linh cơ.” Phong Thánh nói.
Nóng dáng Lạc Ương Ương và Phong Thánh nắm tay rời đi, dần dần biến mất ở chỗ rẽ hành lang gấp khúc, Phong Diệc Hàm nhìn phương hướng kia thật lâu, trong lòng phẫn hận không thôi.
Lạc Ương Ương có cái gì tốt?
Cô ta dựa vào cái gì được anh hai thiên vị?
Cô ta dựa vào cái gì!
Phong Thi Nhã chị em họ với Phong Diệc Hàm, trong lúc chơi đùa thường thường liếc mắt nhìn Phong Diệc Hàm một cái.
Nhìn thấy ánh mắt ghen ghét không chút nào che dấu của Phong Diệc Hàm, tâm tình cô liền sung sướng không ít.
Khi còn nhỏ, cô nhớ là đã tranh đoạt thứ gì đó với Phong Diệc Hàm, cuối cùng hai người đánh một trận, đánh đến đặc biệt hung, hai người đều bị đối phương cào rách mặt.
Sau khi đánh xong, quan hệ của cô và Phong Diệc Hàm liền không tốt được nữa.
Tuy rằng Phong Thi Nhã không quen biết Lạc Ương Ương, nhưng cũng đoán được thân phận của cô.
Phong Diệc Hàm rõ ràng là ghen ghét oán hận Lạc Ương Ương, chính cái gọi là, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của chính mình.
Biểu tình Phong Thi Nhã hơi đắc ý nhìn Phong Diệc Hàm tâm tình không tốt, cô cảm thấy cô có thể trở thành bạn tốt với Lạc Ương Ương.
Huống hồ, anh hai đối với Lạc Ương Ương tốt như vậy, đều ném xuống mặc kệ một đám anh em, một mình dắt Lạc Ương Ương rời đi, tuy rằng ngày thường anh hai cũng không nhiệt tình lắm với bọn họ.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của anh đủ để chứng minh một chút, tình cảm của anh và Lạc Ương Ương em gái kế này, là phi thường không tồi.
Anh hai là trưởng tôn, càng là người thừa kế xí nghiệp Phong thị, đi lại gần một chút với người bên cạnh anh, luôn là không sai.