Tay phải Phong Ngật kẹp xì gà gác ở trên tay lái, anh thu hồi tầm mắt tựa hồ do dự vài giây.
Cuối cùng, anh cũng không bóp tắt xì gà, tiếp tục hút lên.
Bên kia.
Phong Thánh dắt Lạc Ương Ương trực tiếp vào phòng ngủ của anh.
Cùng lúc trở tay đóng cửa, anh khom lưng ôm chân Lạc Ương Ương, liền nhấc cao cô nhìn thẳng với anh, cũng đè cô ở trên cửa.
“……” Bỗng nhiên bị nâng cao, Lạc Ương Ương thực sự hơi bị hoảng sợ, còn tưởng rằng Phong Thánh muốn khiêng lên làm gì.
Lạc Ương Ương bị giam cầm ở giữa cửa phòng và Phong Thánh, tay nhỏ đặt ở trên vai Phong Thánh.
Cô mở to mắt to thuần tịnh vô tội nhìn Phong Thánh: “Sao anh không nói lời nào?”
Bế cô lên liền nhìn chằm chằm như vậy, nhìn đến trong lòng cô khiếp hoảng.
Giống như làm sai chuyện thiên đại gì, thực có lỗi với anh.
“Vậy sao em không nói lời nào?” Phong Thánh há miệng liền hỏi lại.
Đôi tay Lạc Ương Ương hơi nắm chặt, nghiêm túc nhìn kỹ Phong Thánh.
Sau khi xác định anh cũng không có bởi vì tình huống ngoài ý muốn dưới lầu mà sinh ra cảm xúc mặt trái gì, cô mới nói: “Phong Diệc Hàm nói em làm phỏng cô ta, anh tin không?”
Sau khi hỏi xong, Lạc Ương Ương liền phát hiện cô có chút khẩn trương.
Tưởng tượng đến Phong Thánh không tin cô, đi lựa chọn tin tưởng lời nói của Phong Diệc Hàm, trong lòng cô liền khó chịu ngay.
“Không tin.” Phong Thánh trả lời, không có chút do dự.
Phong Diệc Hàm người kia, anh không muốn đánh giá, nhưng nhân phẩm của vật nhỏ, anh tuyệt đối tin tưởng trăm phần trăm.
Phần tín nhiệm này không đơn thuần chỉ đơn giản là trong lòng anh có cô, còn bởi vì phẩm tính tốt đẹp của cô, anh hiểu cô.
“Thật sự?” Lạc Ương Ương mặt mày vui vẻ, theo bản năng truy hỏi.
“Ừ.” Phong Thánh chưa bao giờ thích nói lần thứ hai, kiên nhẫn lại khẳng định gật đầu.