Ban ngày, Phong Thánh sẽ không xằng bậy như vậy chứ?
Huống chi đây còn là ở cửa trường học, anh có chừng mực chút đi?
“Cô cảm thấy sao?” Phong Thánh cũng không vội, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Ương Ương, tựa như thợ săn cuồng bá khóa chặt con mồi.
Lạc Ương Ương gian nan nuốt một ngụm miếng, không biết vì sao, cô phát hiện cô càng ngày càng có thể xem hiểu ánh mắt của Phong Thánh.
Đây không phải một dấu hiệu tốt, tuyệt đối không phải.
Thật sự phải hôn anh sao?
Chủ động hôn anh?
Lạc Ương Ương dày vò, do dự, chậm chạp không nắm được chủ ý.
Chuyển mắt nhìn lén ngoài cửa sổ, sắp vào học, không ít sinh viên gấp chạy về từ ngoài trường, người chỉ tiến không ra cổng trường không tính là ít.
Nếu cô đột nhiên mở cửa xe xuống xe, sau đó lấy tốc độ trăm mét tiến lên vọt vào cổng trường, có khả năng thoát khỏi được Phong Thánh hay không?
“Cô nghĩ kỹ, trốn được sáng nay không tránh được tối nay.” Phong Thánh liếc mắt một cái liền xem thấu tính toán nhỏ nhặt Lạc Ương Ương đánh ở trong lòng, một châm thấy máu cười lạnh nói.
Lạc Ương Ương giống bị người dội vào đầu một chậu nước lạnh, nháy mắt lạnh từ đầu đến chân.
Không phải trốn được mùng một tránh không khỏi mười lăm ư?
Đến trong miệng Phong Thánh sao liền biến thành sáng nay đêm nay, thời gian này rút đến cũng quá ngắn đi.
Nhưng mà, giống như anh nói cũng không sai, mẹ còn ở nhà, đêm nay cô không thể không quay về, chỉ cần trở về, ắt sẽ gặp phải Phong Thánh.
Chỉ cần gặp phải Phong Thánh, cho dù cô tránh thoát nụ hôn sáng nay, cũng tránh không khỏi đêm nay……
Nghĩ đến đây, Lạc Ương Ương tâm như tro tàn đánh mất ý niệm chạy trốn, thu hồi tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ, cực kỳ u oán nhìn Phong Thánh.
Hôn liền hôn, lại không phải chưa từng hôn!
Sớm hôn xong sớm xuống xe, sau đó liền không cần lại đối mặt với vương bát đản Phong Thánh này nữa.