Nếu không phải gắp khối thịt kho tàu về cho anh, sẽ làm Phong Khải Việt càng nghi ngờ, cô nhất định ném khối thịt kho tàu này lên trên mặt Phong Thánh.
Không phải đã nói sẽ khiêm tốn tâm sự sao?
Khiêm tốn!
Rốt cuộc anh có biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào không?
Cô đều sắp điên rồi!
Làm Lạc Ương Ương càng điên chính là, sau đó, Phong Thánh lại gắp đồ ăn cho cô thêm vài lần.
Cô ngoại trừ nói một câu ‘ cám ơn anh hai, em biết tự gắp. ’, thì hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp gì với phong cách tự chủ trương, chủ nghĩa độc tài đầy đầu óc của Phong Thánh.
Một bữa cơm ăn đến sau cùng, sắc mặt Phong Khải Việt tựa hồ đã không tốt lắm.
Tầm mắt ông dừng ở trên người Lạc Ương Ương và Phong Thánh càng ngày càng nhiều, thời gian dừng lại cũng càng ngày càng lâu.
Sau khi cơm nước xong, miễn cho Phong Thánh lại làm ra hành vi quá phận gì, Lạc Ương Ương tìm cớ liền chuồn lên lầu.
Phong Thánh biết, người cha này của anh khẳng định có lời muốn hỏi anh, cho nên anh liền không vội vã lên lầu, ở đại sảnh bồi cha uống trà.
Mới vừa pha trà ngon mùi hương trà bốc lên hôi hổi, Phong Khải Việt trước nhấp một ngụm trà, sau khi mùi hương lưu lại giữa môi răng cẩn thận phẩm trà xong.
Ông nhìn về phía Phong Thánh trên sô pha bên cạnh, ý vị thâm trường nói: “Thánh nhi, con và Ương Ương, tựa hồ tình cảm không tồi?”
Thật ra tâm tình Phong Khải Việt có chút gấp gáp, Phong Thánh cũng biết ông rất cấp bách.
Nguyên nhân chính là vì đối phương gấp, cho nên anh chậm rì rì bưng một ly trà lên.
Phong Thánh chậm rì rì thổi một hơi nước trà trong ly, lúc sau lại chậm rì rì nhấp một ngụm trà nóng.
Đợi lúc Phong Thánh cẩn thận phẩm trả xong, mặt Phong Khải Việt đều sắp đêm đen rồi.
Anh mới nhìn về phía Phong Khải Việt, bình tĩnh vững vàng trả lời: “Ba, không phải ba nói với con, phải đối tốt một chút với con gái mẹ kế sao?”
Phong Thánh thần sắc trấn định, trả lời đương nhiên, tựa hồ không cho rằng đây là một vấn đề đáng giá thương thảo chút nào.