Vưu Vưu bị xách tới một thang máy khác cách đó không xa, cô phát hiện, trước khi tiến vào thang máy lại có thể phải nhập mật mã vào.
Sau khi tiến vào, Vưu Vưu mới cảm nhận được, so với thang máy kim bích huy hoàng kim quang lấp lánh hiện tại, thang máy vừa rồi kia, thật sự rất bình thường.
“Anh thật sự có thể mang tôi đi gặp Phong Thánh?” Sau khi thang máy một tầng lại một tầng bay lên, lúc này Vưu Vưu mới rảnh đánh giá soái ca anh tuấn bên cạnh.
“Nếu tôi nói không thể.” Thuần Vu Thừa đi một bước về phía Vưu Vưu, đẩy bả vai cô trực tiếp đè ở trên vách thang máy, cà lơ phất phơ đùa giỡn cô nói, “Hắc hắc…… hiện tại cô cũng không chạy được.”
Vưu Vưu mở to đôi mắt tròn đen như mực, dẫn theo một hơi trừng mắt đến gần Thuần Vu Thừa.
Nửa ngày sau, cô đột nhiên đôi tay ôm ngực, nhắm mắt lại lên tiếng hô lớn: “Phi lễ a!”
Cô sẽ không như xui như vậy chứ, cứu người cứu không thành, ngược lại phải bù chính mình vào?
“……” Lúc này đến phiên Thuần Vu Thừa trợn tròn mắt.
Nhìn chú lùn nhỏ trước người sợ đến co rúc thành một đoàn, khóe mắt anh hung hăng run rẩy một chút.
Anh lớn lên có dọa người như vậy sao?
Nhìn dọa cô sợ tới mức.
“Đừng kêu, chọc cô thôi.” Nhìn Vưu Vưu không chịu được trêu chọc như thế, Thuần Vu Thừa chỉ có thể lui về phía sau vài bước.
Người không biết, còn tưởng rằng anh cường đoạt dân nữ đấy, đây nếu là truyền ra, bại hoại thanh danh của anh.
Sau khi khí nóng trên đỉnh đầu rời đi, lúc này Vưu Vưu mới thật cẩn thận mở to mắt.
Thấy Thuần Vu Thừa thối lui đứng ở một bên, lúc này cô mới hơi chút giãn thân thể cuộn lại ra, yên lặng mà đứng ở trong góc.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Thuần Vu Thừa nhìn Vưu Vưu khóc đến đôi mắt còn có chút hồng hồng, thấy cô còn không ra đi, liền nói: “Không phải rất gấp sao? Sao không đi ra?”
“Anh đi ra ngoài trước!” Vưu Vưu vẻ mặt phòng bị nhìn Thuần Vu Thừa.
Cô có chút hối hận đi theo người đàn ông xa lạ này tiến vào thang máy, chẳng may anh ta không phải người tốt thì làm sao bây giờ?