Lật thân thể vật nhỏ qua để cô ghé vào trên giường, kéo quần ngủ ngắn của cô xuống, ‘ bốp ’ lại một chưởng vỗ ở trên mông trứng nhỏ của cô.
Xúc cảm thiệt tình không tồi, vừa trơn lại co dãn.
“Ư……” Cả người Lạc Ương Ương căng thẳng.
Lặp đi lặp lại nhiều lần đánh mông cô, cô cảm giác khuất nhục gấp bội, tay nhỏ múa may liền đấu tranh với Phong Thánh: “Phong Thánh! Anh khốn kiếp!”
Vương bát đản vương bát đản!
Đánh mông cô đánh nghiện rồi đúng không?
Biến thái!
Đại biến thái!
“Thật muốn tạo phản?” Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương phản kháng kịch liệt, mắt lạnh nguy hiểm nhíu lại, “Vật nhỏ, tôi thấy cô chính là thiếu dạy dỗ!”
“Anh mới thiếu dạy dỗ! Cả nhà anh đều thiếu dạy…… Ưm!” Lạc Ương Ương giương nanh múa vuốt chiến đấu.
Phẫn nộ kháng nghị của cô còn chưa có rống xong, đã bị Phong Thánh cúi đầu phong bế miệng.
Đêm nay, đối với Lạc Ương Ương mà nói, chú định lại là một đêm không ngủ.
Đối với lễ vật thứ hai đêm nay, Phong Thánh thoả mãn ôm Lạc Ương Ương cả người vô lực, anh nhận thật sự vừa lòng.
Hai người vẫn luôn lăn lộn đến hừng đông mới ngủ.
Bởi vì muốn đi thi, Lạc Ương Ương chỉnh đồng hồ báo thức.
Kết quả, cô mới vừa híp mắt chưa đến mười phút, chuông báo liền vang.
“Hu hu……” Đồng hồ báo thức đoạt mệnh vừa vang, cái miệng nhỏ sưng đỏ của Lạc Ương Ương bẹp một cái, đôi mắt còn chưa có mở to liền muốn khóc.
Cô vừa mới ngủ, cô không muốn rời giường.
Không muốn rời giường!
Phong Thánh chiến đấu hăng hái cả đêm, lúc này mở mắt ra lại vẫn là tinh thần phấn chấn như cũ.
Tiếng hu hu bi thương trong lòng ngực, anh nghe đến có chút đau lòng.