Nhưng mà, Lạc Ương Ương đã thay đổi suy nghĩ này vào chiều này.
Bởi vì cô phát hiện, lúc Phong Hành ở phim trường đùa giỡn các cô gái, ánh mắt anh ta cũng không tuỳ tiện.
Lúc ấy cô còn có chút kinh ngạc, bởi vì ánh mắt Phong Hành rất âm lãnh, hoàn toàn không phải giống với nụ cười yêu nghiệt của anh ta.
Phát hiện này cũng làm cô hiểu rõ, Phong Hành người này, lòng dạ cũng không cạn.
Sau khi Lạc Ương Ương nói xong, cửa phòng bị người ‘ cốc cốc cốc ’ gõ vài cái.
Hai người đồng thời nhìn ra bên ngoài, cửa vừa mở ra, Lạc Ương Ương nhìn thấy người đứng ở cửa, lại có thể là Phong Diệc Hàm!
“Hàm Hàm?” Phong Diệc Hàm xuất hiện, hiển nhiên cũng không ở trong dự kiến của Phong Ngật, “Sao em lại ở chỗ này?”
“Em đang đi dạo phố, ở dưới lầu nhìn thấy anh, em liền lên đây.” Phong Diệc Hàm vừa nói vừa đi vào trong, đến liếc mắt nhìn Lạc Ương Ương một cái cũng không có, “Anh ba, em rất đói.”
Phong Ngật và Lạc Ương Ương đều ngồi ở vị trí dựa cửa sổ, Phong Ngật vội vàng chỉ vào chỗ ngồi bên người mình nói: “Mau tới đây, lập tức sẽ bưng đồ ăn lên.”
Lạc Ương Ương nhìn Phong Diệc Hàm quần áo thời thượng, từ khi vào cửa liền mang theo ngữ khí làm nũng.
Cô lại nhìn nhìn, tầm mắt Phong Ngật vẫn luôn dính ở trên người Phong Diệc Hàm, yên lặng cúi đầu dưa nhỏ xuống.
Phong Ngật và Phong Diệc Hàm ở bên nhau sinh sống hai mươi mấy năm.
Tuy rằng đều là em gái, nhưng vị trí của cô và Phong Diệc Hàm ở trong lòng Phong Ngật, khẳng định không thể so sánh.
Mãi cho đến sau khi Phong Diệc Hàm ngồi xuống, giống như mới kinh ngạc phát hiện trên bàn cơm còn có một người khác, kinh ngạc chỉ vào Lạc Ương Ương nói, “Ai nha! Em gái cũng ở đây? Vừa rồi chị đều không có chú ý tới.”
Lạc Ương Ương nhìn vẻ mặt xinh đẹp, kinh ngạc của Phong Diệc Hàm trước mắt, cô trừ bỏ lễ phép cười lại, liền không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì.
Cô - một người lớn như vậy ngồi ở chỗ này, Phong Diệc Hàm muốn làm bộ nhìn không thấy, cô còn có thể làm gì.
“Anh ba, sao anh lại sẽ ở cùng một chỗ với em gái?” Phong Diệc Hàm nhìn Lạc Ương Ương trầm mặc không nói, quay người liền ôm cánh tay Phong Ngật, làm nũng nói, “Anh có thời gian hẹn em gái, anh lại không hẹn em ra ăn cơm, anh thiên vị!”