Đang xem đến chỗ cao trào, có người đi đến gõ cửa, cô thuận thế nhìn lại, đột nhiên đã bị một đôi mắt đào hoa yêu nghiệt đoạt tầm mắt.
Phong Hành?
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Lạc Ương Ương, Phong Hành tựa hồ sửng sốt trong nháy mắt một chút.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, ngay sau đó khóe miệng anh ta giơ lên một ý cười tà mị bất cần đời, nhướng mắt đào hoa nhìn về phía Phong Thánh: “Anh hai, đi làm còn mang em gái tới đây, anh cũng thật biết hưởng thụ.”
“Có việc?” Phong Thánh ngẩng đầu từ trong văn kiênh, lạnh lùng liếc Phong Hành một cái, tiếp tục vùi đầu làm việc.
“Không có việc gì, chỉ là quá nhàm chán, đi lên tìm anh tâm sự một chút.” Tầm mắt Phong Hành lưu chuyển vài cái ở trên người Phong Thánh và Lạc Ương Ương, liền đi thẳng về phía Lạc Ương Ương.
Phong Hành tốt xấu gì cũng là một phó giám đốc, thời gian đi làm lại nói nhàm chán muốn tìm người nói chuyện phiếm.
Đối với tình hình này, xem từ thái độ lạnh lẽo lãnh đạm của Phong Thánh, anh tựa hồ là đã tập mãi thành thói quen.
Phong Thánh là bình tĩnh, nhưng Lạc Ương Ương không bình tĩnh.
Đặc biệt là khi Phong Hành lại đặt mông ngồi ở bên cạnh cô, cô liền càng không bình tĩnh.
Đôi mắt Phong Thánh cũng chưa từng rời khỏi trên văn kiện, nhưng hành động Phong Hành cố tình tới gần Lạc Ương Ương, làm mày lạnh của anh nhíu lại.
Nhưng mà, anh lại giống như không phát hiện, tiếp tục phê duyệt văn kiện của anh, đến mí mắt cũng không nâng một chút.
“Anh biết em tên là gì, Lạc Ương Ương đúng không?”
Sau khi Phong Hành ngồi xuống, cánh tay phải nâng cao lên gác ở trên lưng ghế, đột nhiên nhìn lại, thật giống như gác ở bả vai Lạc Ương Ương, giống như ôm cô.
“Ừ.” Động tác Phong Hành có chút ái muội, Lạc Ương Ương dựa ở lưng sô pha, yên lặng mà duỗi thẳng lưng.
Trước hôm nay, cô từng gặp qua Phong Hành một lần, ở trên hôn lễ của mẹ cô.
Phong Hành rất biết chơi, tính cách bất cần đời của anh ta, cùng mắt đào hoa yêu nghiệt của anh ta, làm cô ấn tượng khắc sâu.