Phong Thánh người anh hai này, làm đến không khỏi quá tẫn trách, em gái khống à?
“Vì sao tôi phải cho cô ấy diễn phim?” Phong Thánh kéo Lạc Ương Ương đến bên người mình, lúc này mới nhìn về phía Hoa Nhất Phi.
Muốn anh đẩy vật nhỏ ra, bị một đám trạch nam cách màn hình máy tính tự sướng?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
“Vừa rồi thử ống kính cô ấy diễn rất khá, nhân vật dưới ngòi bút của cô ấy này rất thích hợp với cô ấy.” Hoa Nhất Phi lười nhác đứng nghiêm chỉnh, đứng đến lưng thẳng không ít.
Phong Thánh nhìn nhìn Lạc Ương Ương cúi đầu dưa nhỏ xuống bên cạnh, lãnh ngạo đáp lại Hoa Nhất Phi: “Vậy thì như thế nào?”
“……” Khóe miệng Hoa Nhất Phi không thể nhận ra hơi run rẩy một chút, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản bác như thế nào.
“Tuy rằng anh là anh hai của Lạc Ương Ương, nhưng chuyện của cô ấy hẳn là do chính cô ấy làm chủ, vì sao anh muốn hạn chế cô ấy?” Hoa Nhất Phi thay đổi chính sách.
So với Phong Thánh, nếu anh tìm cửa đột phát từ chỗ Lạc Ương Ương, hiển nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Phong Thánh lạnh lùng khẽ nhướng đỉnh mày, chuyển mắt liếc về phía Lạc Ương Ương: “Tôi hạn chế em sao?”
Hạn chế cô?
Anh liền hạn chế, có thể làm gì anh?
“……” Tiếng nói trầm lãnh của Phong Thánh truyền xuống từ đỉnh đầu, Lạc Ương Ương ngước mắt nhìn anh.
Trong lòng cô cuồng gật đầu, trước mặt người ngoài lại chỉ có thể nghẹn khuất lắc đầu: “Không có.”
Ngưu Phối Phối vẫn luôn ở một bên quan sát, chỉ chờ thời cơ thích hợp nhân cơ hội tiến vào, tốt nhất có thể bộc lộ hết nổi bật.
Vừa hiểu rõ điểm tranh luận của Phong Thánh và Hoa Nhất Phi, Ngưu Phối Phối liền lại như một trận gió, giày cao gót ‘ cộp cộp cộp ’ nhảy qua.
“Em có thể diễn!” Ngưu Phối Phối cười quyến rũ dùng ra tất cả vốn liếng, chỉ thiếu móc tim ra, dùng để biểu lộ quyết tâm muốn diễn của cô ta, “Phong tổng, nhân vật Kiếm Linh này, vốn dĩ chính là em diễn!”