Phong Ngật cảm thấy tươi cười của Lạc Ương Ương có chút cứng đờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mang theo cô đi ăn cơm.
Trên bàn cơm.
Lạc Ương Ương cúi đầu ăn kem của cô, lần đầu tiên cô và Phong Ngật đơn độc ăn cơm, khẩn trương không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Phong Ngật cứ như vậy nhìn Lạc Ương Ương ăn kem.
Sau đó, anh liền phát hiện một chuyện đặc biệt khôi hài.
Lạc Ương Ương mãi cho đến ăn xong kem, cũng không có ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái.
“Kem có ăn ngon như vậy không?” Phong Ngật có chút buồn cười nhìn Lạc Ương Ương nói.
Anh giống như anh hai, từ nhỏ với đồ ngọt cũng không có hứng thú gì, vẫn luôn cảm thấy quá ngán.
“Ăn ngon.” Sau khi ăn kem xong còn cái ly không, đặt lên bàn bên cạnh, Lạc Ương Ương khẳng định gật đầu.
Cô còn muốn ăn bánh kem nhỏ đặt ở một bên, nhưng sau khi nhìn chằm chằm trong chốc lát, cô liền đánh mất ý niệm này.
Ăn bánh kem liền ăn không ngon.
Vẫn là chờ sau khi đồ ăn bưng lên bàn, cùng Phong Ngật cùng nhau ăn cơm thì tốt hơn.
“Anh nhìn thấy em xuống từ xe của Phong Hành, sao em lại ở cùng anh ta?” Phong Ngật đột nhiên chuyển câu chuyện.
Lạc Ương Ương hơi hé mí mắt, rốt cuộc tầm mắt cô dám rơi xuống trên khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận kia của Phong Ngật.
Phong Ngật thấy được cô xuống từ xe của Phong Hành?
Thiệt hay giả?
“Anh ta…… em ở vùng ngoại thành đóng phim, anh ta đi thăm đoàn, sau đó liền chở em trở về.” Lạc Ương Ương nói lắp một chút, báo đúng sự thật nói.
Cô lại không có làm chuyện gì thực có lỗi với Phong Thánh, nếu tìm lấy cớ che dấu, ngược lại càng tô càng đen.
Tuy rằng cô cảm thấy, Phong Ngật hẳn là sẽ không nói chuyện này với Phong Thánh, nhưng vẫn là nói đúng sự thật thì tốt hơn, bằng không có vẻ chính mình chột dạ.