Hai là bởi vì, vấn đề này không có ý nghĩa.
Giữa cô và Phong Thánh, có chỉ là thân thể dây dưa, đâu ra tình yêu trên tinh thần.
“Đương nhiên quan trọng! Em và anh ta đã……” Tô Phạm có chút kích động, lại không có biện pháp ở ngay trước mặt Lạc Ương Ương, nói ra hai chữ lên giường, “Cho nên em không trả lời là bởi vì, thật sự không yêu anh ta?”
Hai người nhận thức nhiều năm như vậy, Lạc Ương Ương chưa từng nói chuyện yêu đương, cô muốn tình yêu rất thuần túy, anh biết.
Cô và Phong Thánh mới nhận thức bao lâu, cô không có khả năng tùy tiện như vậy liền tiếp thu một người đàn ông.
“……” Tay nhỏ dưới bàn của Lạc Ương Ương, nắm chặt một chút.
“Ương Ương, Phong Thánh cưỡng bách em đúng không?” Hai bàn tay của Tô Phạm chống ở trên mặt bàn, thân trên nghiêng về phía trước, “Em không phải sợ, em thành thật nói cho anh biết, anh ta bức em, phải không?”
Anh nhận thức Lạc Ương Ương, từ nhỏ đến lớn đã không phải là một người do dự.
Chỉ một câu yêu hay không, cô do dự, đã nói lên có vấn đề nhất định.
“Không phải!” Lạc Ương Ương hạ quyết tâm nào đó, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Phạm, “Tô Phạm, Phong Thánh không có bức tớ, tớ là tự nguyện.”
Lạc Ương Ương nỗ lực kéo một chút nụ cười tự nhiên ngọt ngào.
Cô biết, nếu cô nói cô là bị ép buộc, Tô Phạm nhất định sẽ giúp cô, anh sẽ kéo cô nhảy ra cái vực sâu kia.
Nhưng mà, cô không thể liên lụy Tô Phạm.
Đây là chuyện giữa cô và Phong Thánh, chính cô ứng phó là được.
“Ương Ương, em không lừa được anh!” Tô Phạm không nhịn được mà bật cười, “Em không yêu Phong Thánh! Em đến yêu anh ta cũng không dám nói.”
Cô nói đến càng khẳng định, càng muốn làm anh tin tưởng, anh ngược lại càng không tin.
Anh có yêu cô bao nhiêu, liền có hiểu cô bấy nhiêu.
Anh nhận thức Lạc Ương Ương, trước nay đều không thích hợp nói dối.
Ánh mắt hai người bình tĩnh nhìn đối phương, tựa như đang tiến hành một hồi đánh giá không tiếng động.
Một đạo tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến, tiếp theo người phục vụ đẩy cửa phòng ra tiến vào.