Phong Thánh đang ở phía sau cô, cô vừa lui, phía sau lưng liền để lên ngực dày rộng của anh, không thể lui nữa.
Một loạt động tác của Lạc Ương Ương, làm ánh mắt Phong Thánh, rơi thật sâu ở trên người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia.
“Tô Phạm!” Hai tay nhỏ của Lạc Ương Ương, nắm chặt góc áo một chút, ánh mắt lập loè, thậm chí không quá dám trực tiếp nhìnTô Phạm.
Khi Lạc Ương Ương xoay người lại, sau khi thấy rõ ràng thật là cô, khiếp sợ trong mắt Tô Phạm, không hề ít hơn cô.
Tô Phạm ngước mắt nhìn Phong Thánh, tầm mắt thanh nhã lại dừng ở trên khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương: “Sao em lại ở cùng anh ta?”
Tuy rằng là buổi tối, nhưng anh tuyệt sẽ không nhìn lầm.
Vừa rồi, Lạc Ương Ương và Phong Thánh là đang ôm nhau!
Phong Thánh là ai, mạnh mẽ vang dội đứng đầu tập đoàn Phong thị, sao Lạc Ương Ương lại quen biết anh ta?
Hai người còn ôm nhau ở trên phố, bọn họ là quan hệ gì?
“Tôi, tôi và anh ấy……” Ở vào lúc Phong Thánh ôm thân mật, bị người quen gặp được, Lạc Ương Ương khó tránh khỏi có chút hoảng, “Anh ấy là anh hai của em!”
Đúng, là anh hai.
Cho nên, Tô Phạm hẳn là sẽ không hoài nghi cái gì đi?
“Anh hai em?” Lạc Ương Ương nói lắp, làm ánh mắt Tô Phạm chợt tối sầm lại, ngữ khí càng mang theo chất vấn, “Em có anh hai từ khi nào?”
Nếu cô vẻ mặt chính khí trả lời anh, anh còn không đến mức quá mức hoài nghi, nhưng hiện tại Lạc Ương Ương là biểu tình gì?
Từ đầu đến chân đều là thần sắc có tật giật mình!
Anh và Lạc Ương Ương quen biết mười mấy năm, tình huống nhà cô như thế nào, sao anh lại không rõ ràng?
Sao có thể vô duyên vô cớ toát ra một người anh hai.
Phong Thánh vẫn luôn không lên tiếng, anh một mặt nhìn kỹ Tô Phạm, một mặt kiên định đứng ở phía sau Lạc Ương Ương, tựa như hậu thuẫn kiên định của cô.
Lạc Ương Ương nhấp môi do dự chớp mắt một cái, lúc này mới nói: “Con trai ba kế của tôi.”
“Ba kế của em?” Tô Phạm nhăn mày lại một chút, “Dì kết hôn? Với Phong Khải Việt Phong thị?”