Phong Thánh nói, bảo cô đừng cô ở cùng một chỗ với Phong Hành.
Cô muốn nhanh chóng rời đi còn có một nguyên nhân.
Lúc trước Phong Hành nói tình chàng ý thiếp, lúc này lại nói Tình ca ca, hay là anh ta đã biết cái gì?
Điều này làm cho Lạc Ương Ương có chút hoảng, nếu không nhanh chóng rời đi, lo lắng lộ ra gì đó.
“Sao anh lại có bệnh? Chẳng lẽ anh nói không đúng?” Phong Hành không nói hai lời liền đuổi theo Lạc Ương Ương.
“……” Lạc Ương Ương cố ý ánh mắt nảy sinh ác độc trừng mắt nhìn Phong Hành một cái.
Phong Hành là thật sự biết cái gì, hay là đều là đoán?
Dù sao Lạc Ương Ương cũng không phải là một người hung ác, ánh mắt ác độc này ở trong mắt Phong Hành, liền không khác lắm con mèo hoa cáu kỉnh, không có chút lực sát thương nào.
“Em gái Phong vì sao em kéo đen anh?” Phong Hành vừa chuyển đề tài, ngữ khí mang theo chất vấn.
“Kéo đen anh cái gì?” Trong lúc Lạc Ương Ương đi nhanh, bước chân cũng không chậm đi chút nào, nhưng theo bản năng hỏi lại một câu.
Kéo đen Phong Hành?
Lời này là sao.
“Di động! Anh gọi di động cho em không được.” Thấy vẻ mặt mông lung của Lạc Ương Ương, nháy mắt Phong Hành hiểu rõ chuyện gì đó.
“Tôi không có kéo đen anh.” Lạc Ương Ương lại theo bản năng trở về một câu.
Cô chưa bao giờ có kéo đen bất kỳ kẻ nào.
“Cho dù em không có kéo đen anh, nhưng hiện tại anh gọi điện cho em gọi không thông, em còn nhớ rõ lần trước anh từng điện thoại cho em không? Là Phong Thánh nhận.” Phong Hành nhắc nhở nói.
Nếu thật không phải Lạc Ương Ương kéo đen anh, vậy tám chín phần mười là Phong Thánh giở trò quỷ.
“……” Lạc Ương Ương nhớ tới lần đó ở trong văn phòng Phong Thánh, cô lo ăn bánh kem, Phong Thánh đích xác giúp cô nhận điện thoại.