Chờ thời cơ tuôn ra chuyện hai người thật sự ở bên nhau, các trưởng bối cũng không đến mức quá mức kinh ngạc, không phải trong lòng sớm có chuẩn bị rồi ư.
Ở dưới cái nhìn của Phong Thánh, trưởng bối nhà họ Phong đều ở đây, cơ hội tốt như vậy bày ở trước mắt, anh làm như vậy, thật đúng là không tệ chút nào.
Phong Hành và Phong Ngật cũng đi theo rời khỏi phòng tiếp khách.
Đi ra ngoài sảnh chưa bao xa, Phong Hành đi ở phía sau, đột nhiên gọi Phong Thánh lại: “Anh hai, ăn tết, tặng anh một lễ vật.”
Nghe được giọng nói của Phong Hành, Lạc Ương Ương và Phong Thánh đồng thời dừng bước chân lại, cùng quay đầu lại.
Lạc Ương Ương vừa xoay người, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy không phải mặt Phong Hành, mà là ảnh chụp anh ta giơ trước người.
Đèn lồng đỏ rực chiếu rọi lên ảnh chụp vài tia ánh đỏ, trên ảnh chụp có hai người.
Một cao một thấp đều mặc trang phục màu xanh, kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh biển và sườn xám màu lam nhạt, hành vi cử chỉ của hai người phi thường thân mật, kề sát ở một chỗ ôm hôn.
Đột nhiên nhìn thấy một tấm ảnh chụp như vậy, đầu óc Lạc Ương Ương ‘ ong ’ một tiếng liền nổ tung, trống rỗng.
Nhưng cho dù đầu óc cô chỗ trống một mảnh ngừng vận chuyển, một đôi tay vẫn là theo bản năng bỗng nhiên nâng lên, giống như gió xoáy nhanh chóng cướp đi ảnh chụp trong tay Phong Hành.
Đây là ảnh chụp cô và Phong Thánh ở sân nhảy, không cẩn thận chạm hôn môi!
Phong Hành cũng không có ngăn cản Lạc Ương Ương cướp đoạt ảnh chụp, anh vốn dĩ chính là muốn tặng cho bọn họ.
Khi Phong Thánh nhìn thấy ảnh chụp, mắt lạnh cũng căng thẳng.
Anh ngược lại không phải lo lắng ảnh chụp lộ ra ngoài ánh sáng, anh chỉ là bị chính mình và Lạc Ương Ương trên ảnh chụp kinh diễm tới mà thôi.
Dưới ánh đèn mê loạn nhiều màu sắc, chụp ra ảnh chụp hôn nhau trước mặt mọi người, hiệu quả lại có thể tốt như vậy, còn đẹp hơn bọn họ tự chụp.
“Ảnh chụp này chụp đến không tồi đi?” Phong Hành khoe khoang nhìn Phong Thánh, “Vừa rồi ở phòng tiếp khách, em vốn dĩ muốn lấy ra cho lão gia tử xem xét một chút, nhưng tết nhất miễn cho huyết áp người nhà tăng quá cao phát sinh nguy hiểm, em liền tặng nó cho anh.”