Ngưu Phối Phối đi đến trước mặt Hoa Nhất Phi, cười quyến rũ liền muốn dán lên: “Đạo diễn Hoa, anh cũng đừng tìm người khác, không ai thích hợp nhân vật Kiếm Linh hơn em.”
Kiếm Linh, là tên nữ chủ trong kịch bản của Lạc Ương Ương.
Khi Ngưu Phối Phối đi tới, còn tàn nhẫn trừng liếc mắt nhìn Lạc Ương Ương một cái.
Lại dám mặc trang phục diễn của cô ta!
Hoa Nhất Phi liếc mắt lui chân một cái, nhanh chóng tránh đi thân hình dán tới của Ngưu Phối Phối: “Cô thích hợp hơn cũng vô dụng, người đầu tư không cho cô diễn.”
“Anh ít gạt em đi!” Hoa Nhất Phi lui quá nhanh, Ngưu Phối Phối tự biết bị ghét bỏ, cao ngạo nâng cằm lên, “Đừng cho là em không biết người đầu tư đã thay đổi.”
Cô chính là hướng về phía người đầu tư mới tới.
Bằng không lấy danh khí như mặt trời ban trưa bây giờ của cô ta, cho dù thanh danh Hoa Nhất Phi lớn hơn nữa, quay phim đến trầm trồ khen ngợi ăn khách hơn nữa, cô cũng sẽ không trở về muốn diễn.
Xe hoa xa hoa phách lối của Phong Thánh dừng lại, sau đó phim trường liền vang lên từng đợt xôn xao.
“Oa! Thật soái!”
“Quá có hình! Soái ca này là ai? Sao nhìn lại có chút quen mắt?”
“Toii cũng cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nghĩ không ra là ai, mới ra mắt sao?”
Trong tiếng một đám phụ nữ kỉ kỉ oa oa thấp giọng kinh hô, Phao Phao phòng trang điểm nhẹ giọng khoe khoang nói.
“Không nhãn lực không kiến thức! Các người đều không xem tin tức tài chính và kinh tế sao? Đây không phải nghệ sĩ minh tinh, anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Phong thị, chính là người đầu tư mới của chúng ta.”
"Người đầu tư sao? Ta đi! Có tiền thì thôi, còn lớn lên soái như vậy, còn có thiên lý hay không!”
“Mau xem mặt anh ấy, ngũ quan lớn lên còn soái hơn Tiết Dật Phàm! Quả thực khốc chết!”
“……”
Lạc Ương Ương nghe một tiếng lại một tiếng tán thưởng như thế, cô không cần xem cũng có thể tưởng tượng được, biểu tình hoa si hai mắt bốc bong bóng của các nữ nhân viên công tác.