Cô nhớ rõ, anh đi cứu cô ở trong căn phòng nhỏ của nhà xưởng rách nát ẩm ướt kia.
Sau đó, cô giống như ngất xỉu.
Phòng lớn phong cách đơn giản bây giờ, nhìn không quá giống phòng bệnh, ngược như là phòng ngủ ở nhà.
Vai phải thỉnh thoảng truyền đến đau đớn miệng vết thương cũng được xử lý qua.
Cho nên, từ xảy ra chuyện đến bây giờ, Phong Thánh vẫn luôn ở bên cô sao?
Giống như nhận thấy được có người đang nhìn chăm chú anh, Phong Thánh trong giấc ngủ cạn, sâu kín mở đôi mắt ra.
Con ngươi màu đen, Phong Thánh vừa mở mắt, liền nhìn thấy Lạc Ương Ương tóc đen đầy đầu, mặt trắng như ngọc an an tĩnh tĩnh nhìn anh.
Lạc Ương Ương nhìn rất ngoan ngoãn, khuôn mặt thuần tịnh, thuần đến làm say lòng người, tịnh đến làm người khuynh tâm, trong lòng Phong Thánh liền động, ánh mắt vẫn luôn lạnh lẽo nhiễm từng đợt từng đợt si mê nhè nhẹ.
“Tỉnh?” Phong Thánh cũng như vậy lẳng lặng mà nhìn cô, tiếng nói trầm thấp bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, còn mang theo một tia lười biếng.
“Ừ.” Lạc Ương Ương đáp nhẹ một tiếng.
Trong lúc dây thanh quan nhẹ nhàng chấn động, cô mới phát hiện cổ họng thật sự khô khốc, nuốt nước miếng cũng có chút khó khăn.
“Khát không? Tôi rót nước cho em.” Phong Thánh giống như phát hiện vấn đề này.
Lại hoặc là Thuần Vu Thừa có dặn dò anh, anh nói xong liền xốc chăn lên, động thân một cái ngồi dậy.
“……” Lạc Ương Ương nằm ở trên giường, đôi mắt liền di động theo Phong Thánh.
Anh đi đến tủ đầu giường giúp cô rót ly nước sôi, sau khi chỉnh nước sôi để nguội thành nước ấm, lại cẩn thận cầm ống hút bỏ vào trong ly pha lê.
“Tới, uống nước, cổ họng sẽ thoải mái một chút.” Phong Thánh ngồi xuống ở mép giường, một tay cầm ly nước pha lê, một tay cầm ống hút, đưa ống hút tới bên môi Lạc Ương Ương.
“……” Có lẽ là không quen Phong Thánh cẩn thận chu đáo như thế, Lạc Ương Ương nhìn anh vài lần, lúc này mới há miệng ngậm lấy ống hút.
Lạc Ương Ương chậm rãi hút nước ấm trong ly, Phong Thánh nhìn cô uống cũng không nói chuyện.