Ánh mắt Tô Phạm quá mức sắc bén, tựa như đao kiếm mới ra rút ra khỏi vỏ muốn đâm thủng cô.
Ánh mắt Lạc Ương Ương chợt lóe, rũ mắt không dám nhìn thẳng anh.
Buổi sáng lúc cô cầm lấy di động, biểu hiện trên di động là cuộc trò chuyện của cô và Tô Phạm đã kết thúc.
Nhưng cô không yên tâm, cố tình nhìn một chút ghi chép trò chuyện.
Sau đó phát hiện, thời gian trò chuyện lại có thể dài đến mười lăm phút.
Nhưng cô và Tô Phạm nói nhiều nhất chỉ một phút đồng hồ.
Tô Phạm là một người làm việc rất cẩn thận.
Lúc ấy cô liền biết, anh khẳng định là nghe được cái gì đó, mới có thể không đúng lúc cúp điện thoại.
Tuy rằng buổi sáng cô tận lực đè thấp âm thanh, nhưng Phong Thánh ý định không cho cô trôi qua tốt, cô luôn có lúc không khống chế được.
Tưởng tượng đến những tiếng động nhỏ ái muội đó, có khả năng bị Tô Phạm nghe được, lỗ tai nhỏ trắng nõn của Lạc Ương Ương, liền sợ hãi không thôi phấn hồng lên.
“Vì sao không nói lời nào? Trầm mặc là ý tứ thừa nhận? Hay là phủ nhận?”
Ánh mắt Tô Phạm hơi trầm xuống, từng bước ép sát.
Đêm nay hẹn cô ra, anh liền không tính toán buông tha cô.
“Tô Phạm……” Lạc Ương Ương có chút khẩn trương ánh mắt lập loè, vẫn là không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Cô biết muốn giấu giếm Tô Phạm rất khó, nhưng cô không nghĩ tới, Tô Phạm sẽ trực tiếp hỏi cô như vậy.
“Em chỉ cần trả lời anh, em có yêu anh ta không?” Tô Phạm dựa vào sau một chút, tựa lưng vào ghế ngồi.
Anh tận lực khiến chính mình thả lỏng, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ cụp mi rũ mắt an tĩnh của Lạc Ương Ương, trong lòng của anh liền căng chặt không thể thả lỏng.
“Vấn đề này rất quan trọng sao?” Lạc Ương Ương rốt cuộc ngước mắt nhìn về phía Tô Phạm.
Cô không muốn trả lời vấn đề này.
Một là bởi vì, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.