Phong Ngật vẫn luôn không nói cho Phong Diệc Hàm biết chính là, quà sinh nhật mỗi năm Phong Thánh tặng cho Phong Diệc Hàm, đều là trợ lý đi mua.
Mỗi một năm, nếu không phải anh nhắc nhở anh hai nhà mình, sinh nhật Phong Diệc Hàm hoàn toàn sẽ không xuất hiện ở trên hành trình của anh.
Phong Khải Việt nhìn Phong Diệc Hàm, cũng mở miệng giúp Phong Thánh nói chuyện: “Hàm Hàm, mỗi năm sinh nhật con, đều là anh ba con giúp con thu xếp, đều là anh trai, mặc kệ là anh hai hay là anh ba hỗ trợ làm tiệc sinh nhật, đều là giống nhau.”
Phong Khải Việt đã nói chuyện, Phong Diệc Hàm còn có thể nói cái gì đây?
“Dạ.” Cô ta ủy khuất cúi đầu, ở trong lòng rít gào, không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau!
Anh hai là anh hai, anh ba là anh ba, sao có thể giống nhau!
Nhưng những lời này, cô ta ngoại trừ ở trong lòng phẫn nộ rít gào, liền không dám nói ra một chữ.
Phong Khải Việt thấy Phong Diệc Hàm rốt cuộc an tĩnh lại không nói, liền dò hỏi Phong Thánh nói tiếp: “Thánh nhi, con thật sự có thời gian giúp Ương Ương làm tiệc sinh nhật?”
Chuyện tập đoàn vẫn luôn đều là mạch nước ngầm mãnh liệt, Phong Khải Việt lo lắng anh phân tâm.
“Có.” Phong Thánh khẳng định nói.
Sinh nhật vật nhỏ, anh đương nhiên là có thời gian làm.
“Nếu như vậy, vậy để con đi xử lý, tiệc sinh nhật người trẻ tuổi các con, vẫn là người trẻ tuổi đi lăn lộn có thể càng hợp tâm ý các con hơn.” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Phong Khải Việt liền không nghi ngờ gì nói.
Ông là một người quen thanh tĩnh, thật muốn để ông tự tay tổ chức một tiệc sinh nhật, ông cũng là ngại mệt hoảng.
Tiệc sinh nhật của Lạc Ương Ương, cứ như vậy định xuống ở trên bàn cơm, do Phong Thánh đi xử lý.
Sau khi ăn xong.
Những tiểu bối khác đều bận rộn các loại, Phong Khải Việt ngồi ở phòng khách uống trà.
Lạc Anh đi qua, thấy bốn bề vắng lặng, liền nhỏ giọng nói: “Anh cảm thấy, Thánh nhi đối với chuyện của Ương Ương, giống như rất để bụng không?”