Vật nhỏ thật không lương tâm, chỉ cho anh ăn một khối nhỏ như vậy, chính mình liền ăn một khối to.
“……” Lạc Ương Ương lập tức liếc mắt trừng qua một cái.
Phong Thánh thật muốn đoạt bánh kem của cô ăn?
“Nhanh lên.” Phong Thánh giống như một đứa bé muốn ăn kẹo, thúc giục nói.
Mắt thấy bánh kem liền đến bên miệng, bị Lạc Ương Ương lấy ra xa chút.
Cô nhìn một khối bánh kem lớn như vậy, có chút luyến tiếc cho Phong Thánh ăn hết.
Kết quả là, cô nhét vào trong miệng cắn một mồm to, một ngụm trực tiếp cắn rớt hai phần ba, một phần ba dư lại đưa cho Phong Thánh.
“……” Khóe mắt Phong Thánh hơi co rút vài cái, thật là vô ngữ nhìn Lạc Ương Ương.
“Không ăn? Vậy tôi ăn.” Lạc Ương Ương nhét đến má vui vẻ phình phình, thấy Phong Thánh chậm chạp không há miệng, liền chuẩn bị thu tay lại.
Phong Thánh bắt lấy cổ tay Lạc Ương Ương, chỉ vào cái miệng nhỏ phình to của cô, ánh mắt hơi thâm thúy nói: “Tôi muốn phần trong miệng em kia.”
Lạc Ương Ương trừng mắt to, hàm răng lập tức nhai cắn lên xuống, cô dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bánh kem trong miệng.
“Không có.” Sau khi nuốt xuống bánh kem, Lạc Ương Ương còn nghịch ngợm vươn đầu lưỡi cho Phong Thánh xem, cô thật sự ăn xong rồi.
Phong Thánh nhìn đầu lưỡi nhỏ phấn nộn vươn ra của Lạc Ương Ương, mắt lạnh căng thẳng, tiếp đó tối sầm lại thật sâu.
Vật nhỏ là cố ý dụ hoặc anh đi!
Đặc biệt là ở dưới tình huống khóe miệng còn dính một giọt bơ màu trắng, cô vươn đầu lưỡi là ám chỉ anh cái gì sao?
Vì không cho vật nhỏ thất vọng, Phong Thánh nhéo cằm cô giữ cố định, mặt tuấn liền tiến lên.
Lạc Ương Ương bị chế trụ cằm, nhìn Phong Thánh dán lên tới, hai mắt hơi mở to: “Anh làm gì?”
Cô mệt mỏi một đường, tỉnh ngủ mới vừa ăn no, Phong Thánh sẽ không lại cầm thú chứ?
Một đôi mắt lạnh của Phong Thánh bình tĩnh nhìn Lạc Ương Ương, cũng không có trả lời cô.
Lạc Ương Ương cho rằng Phong Thánh muốn hôn cô, cô bị nhéo cằm lại không né tránh được, cô cũng không có can đảm trốn.