Cô sớm muộn gì cũng phải để cho Lạc Ương Ương biết, cô ta mới là tiểu công chúa nhà họ Phong!
Lạc Ương Ương đừng mơ tưởng lấy được một phân sủng ái thuộc về cô ta từ trên người nhà họ Phong!
“Tôi cũng không phải là anh ta, sao tôi biết được?” Đề tài vừa kéo đến trên người Phong Thánh, Lạc Ương Ương liền càng không muốn nói chuyện với Phong Diệc Hàm.
Sau khi cô nói xong, thẳng vào cửa.
Phong Diệc Hàm còn vươn tay, muốn giữ chặt cô lần nữa, có phòng bị cô, nghiêng người hất tay một chút, tránh đi lôi kéo của Phong Diệc Hàm.
“Lạc Ương Ương! Cô đừng đắc ý!” Phong Diệc Hàm hung tợn giận trừng mắt nhìn bóng dáng Lạc Ương Ương, tức giận đến túi xách siêu hàng hiệu của cô ta cũng đập lên trên cửa một cái.
Lạc Ương Ương hoàn toàn làm lơ phẫn nộ của Phong Diệc Hàm.
Khi cô ở chỗ ngoặt chuyển muốn lên lầu, bước chân lại đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn Phong Ngật đứng ở cửa cầu thang: “Anh, anh ba.”
Phong Ngật vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa cầu thang, nhìn dáng vẻ đã đứng ở trong chốc lát.
Nhìn anh, Lạc Ương Ương đột nhiên nghĩ đến đối thoại vừa rồi với Phong Diệc Hàm.
Đứng ở nơi cửa cầu thang này, có thể nghe được âm thanh ở cửa.
Cho nên, giao lưu không quá thân thiện vừa rồi của cô và Phong Diệc Hàm, Phong Ngật nghe được?
“Đã trở lại.” Nhìn mặt lộ vẻ kinh ngạc của Lạc Ương Ương, Phong Ngật liền giống như cái gì cũng không biết, cười ôn nhuận.
“Ừ, đã trở lại.” Trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Ương Ương chỉ đành ngơ ngác gật đầu.
Anh ba thoạt nhìn giống như không có dị thường gì.
“Anh ba đi làm.” Phong Ngật vỗ nhẹ đầu vai Lạc Ương Ương, ngay sau đó lướt qua cô ra cửa.
“……” Sau khi Phong Ngật rời đi, Lạc Ương Ương vẫn dứng ở cửa cầu thang không vội vã lên lầu.
Tiếng cô và Phong Diệc Hàm nói chuyện không nhỏ, cô có thể khẳng định, Phong Ngật là nghe được.
Biết cô và Phong Diệc Hàm không hòa thuận, thậm chí có điểm địch ý với đối phương, phản ứng của Phong Ngật có thể quá bình đạm rồi không?